100 Cách Cưng Vợ

Chương 785




Thân thể Tịch Giai Giai sau tuần thứ hai nằm viện đã hồi phục khá tốt, Bùi Dục lập tức làm thủ tục xuất viện cho cô, tuy thiết bị trong bệnh viện đầy đủ, nhưng so ra vẫn kém hơn điều kiện trong nhà.

Trước khi đi, La Quyết Trình kiên quyết dặn dò, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, có vấn đề gì cũng phải kịp thời liên lạc với anh ta.

Bùi Dục không kiên nhẫn khoát tay áo, trong lòng đang nảy sinh một kế hoạch to lớn.

Sau khi xuất viện, Tịch Giai Giai đến thẳng biệt thự của Bùi Dục, cô ở thành phố J không có người thân nào khác, nhà cô dượng bên kia cũng không thể ở lâu dài.

Vì được ông cụ cho phép, Bùi Dục tuyên bố chấm dứt scandal, sau khi Đào Tuyết Y biết được tin này thậm chí mừng đến phát khóc.

Vì phát biểu ở lễ trao giải lần trước, cộng với biểu hiện ở mấy chương trình giải trí sau này, độ nổi tiếng của cô ta nhanh chóng tăng vọt, nhưng không biết có phải vì một lần đứng giữa ranh giới sống chết hay không, mà đối với những thứ này, cô ta chợt có hơi hiểu ra.

Lúc này, chị Trần ngồi xem tin tức nói cô ta biết, nhìn người đang cúi đầu ngồi lau nước mắt ở phòng trang điểm, bỗng thấy hơi vui mừng.

Nếu chuyện này có thể chấm dứt như vậy, đối với cô ta mà nói có lẽ cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất đã mang đến cho cô ta sự nổi tiếng không tưởng tượng nổi, hơn nữa còn khiến cô ta hiểu ra một vài đạo lý trong đời.

Mặc dù chỉ một thời gian ngắn, nhưng nhìn Đào Tuyết Y trước mặt, chị Trần lại cảm thấy cô có chút gì đó không giống với trước đây.

Là sự thay đổi từ tận sâu trong lòng, hy vọng cô ta có thể luôn luôn như thế.

Mà bên trường học của Tịch Giai Giai, Bùi Dục cũng trực tiếp tìm hiệu trưởng, sau đó nói rõ, giúp cô xin nghỉ bệnh. Tổn thương lần này không xem là nhẹ, nhất là chỗ bị bỏng ở bụng kia, hồi phục rất lâu, cũng may tố chất tâm lý của Tịch Giai Giai có thể vượt qua trở ngại, nhìn vết sẹo xấu xí kia, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.

Đúng giờ cô sẽ đến bệnh viện của La Quyết Trình để xóa vết sẹo, thiết bị và kỹ thuật của bệnh viện Lệnh Thức không cần phải bàn cãi, xóa sẹo chỉ là vấn đề thời gian.

Nhìn cơ thể ngày càng mịn màng của cô, Bùi Dục đã suy tính một kế hoạch to lớn.

Một buổi tối lúc tan ca, anh gạt Tịch Giai Giai nói là đi xã giao ở ngoài, thực chất là tập hợp một đám bạn thân đến câu lạc bộ Hồng Đỉnh.

Sau khi người đến đông đủ, anh cũng không che giấu, đánh phủ đầu luôn: “Cuối tuần này các cậu có thời gian rảnh không, tôi chuẩn bị cầu hôn.”

Tất cả mọi người: “???”

Vẫn là Lục Hi phản ứng đầu tiên: “Cậu nói cái gì?”

“Cầu hôn đó, tôi với Tịch Giai Giai đã ở bên nhau lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện đến vậy, cũng nên cầu hôn chứ hả?”

“...”

Mọi người không nói tiếng nào, cuối cùng vẫn là La Quyết Trình tàn nhẫn vạch mặt anh: “Theo quá trình thông thường, hai người bây giờ đáng lẽ vẫn còn trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt mới phải, bây giờ đã bàn chuyện cưới gả, có hơi sớm quá.”

“Không thể chậm trễ, ông cụ trong nhà thật vất vả mới đồng ý, lỡ đổi ý thì biết trách ai đây, tôi phải rèn sắt khi còn nóng, cầu hôn kết hôn lấy giấy chứng nhận, chỉ trong một bước.”

“Cậu đã nghĩ xem cầu hôn thế nào chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi, trên du thuyền, đến lúc đó tất cả mọi người đều đến, tôi thậm chí đã nghĩ xong nên sắp xếp bày trí như thế nào rồi.”

“Người nhà Tịch Giai Giai thì sao, ông cụ đã đồng ý, người nhà cô ấy có đồng ý chưa?”

Những lời này gần như trí mạng, lúc này Bùi Dục nói không nên lời, dừng một hồi mới khoát tay nói: “Kệ đi kệ đi, tôi cầu hôn trước đã, những chuyện khác sau này hãy nói...”

Nói đến mức này, mọi người cũng đã nhìn ra, Bùi Dục thật sự sốt ruột, chỉ là chuyện của chính anh, anh có thể suy nghĩ cẩn thận là được, người ngoài cũng không cần nhiều lời.

Chuyện mà bạn bè có thể làm, chính là cậu cầu hôn, tôi nhất định sẽ có mặt, vậy là đủ rồi.

Vì vậy mọi người cũng không ngăn cản nhiều, hơn nữa còn cùng nhau giúp Bùi Dục nghĩ cách. Về phương diện này, Lục Hi là người đi đầu, ngày hôm đó đến gần mười một giờ mới tan cuộc.

Sau khi quay về biệt thự, Tịch Giai Giai đã ngủ, Bùi Dục đẩy cửa ra nhìn thấy một bóng dáng mềm mại nằm trên giường, trong lòng phút chốc mềm nhũn, cảm giác về đến nhà có thể nhìn thấy người mình yêu thương, thật sự là quá tốt.

Cũng chính vì vậy, Bùi Dục càng quyết tâm muốn kết hôn với cô.

Về phần ba mẹ cô, anh nhất định sẽ sớm đến nhà thăm hỏi, dùng thành ý của mình để lung lay ba mẹ cô.

Tịch Giai Giai hoàn toàn không biết chút gì về suy nghĩ và việc làm của Bùi Dục, nhiệm vụ chính của cô là an tâm điều dưỡng tốt cơ thể mình.

Nhưng mấy ngày gần đây, thời gian Bùi Dục về nhà rõ ràng trễ hơn so với lúc trước, cô không thể không hỏi, câu trả lời của Bùi Dục là, lúc trước khi ở bệnh viện công việc của công ty bị tích tụ lại quá nhiều, hiện giờ cần phải xử lý, bởi vậy nên phải tăng ca thường xuyên.

Lý do này thật sự khiến Tịch Giai Giai tin tưởng, dù sao công việc của anh bận bịu đến mức nào, cô cũng biết rõ.

Vì vậy, thời gian cứ mơ mơ màng màng như thế mà qua thêm một tuần, vào hai ngày trước khi Tịch Giai Giai chuẩn bị quay về trường học, Bùi Dục bỗng nhiên nói muốn dẫn cô ra biển đi một vòng, coi như giải sầu.

Tịch Giai Giai ở nhà cũng quá bí bách, không nghi ngờ gì, lập tức đồng ý.

Bảy giờ tối, Bùi Dục lái xe đến bến tàu, du thuyền xa hoa đang đỗ trên chỗ cập bến. Cô mặc một cái áo khoác len dài màu xanh ngọc, đôi bốt da cao gót màu đen và một chiếc váy ren dài tay màu đen, trông trưởng thành hơn mọi khi.

Càng tới gần chiếc du thuyền kia, không hiểu sao, trong lòng Tịch Giai Giai lại trở nên hơi bất an.

Nhìn bầu trời phía xa xa đang dần tối xuống, đám mây lớn nhuộm màu vỏ quýt, tim đập hơi nhanh.

Giây phút cô vừa bước chân lên du thuyền, Bùi Dục không biết lấy từ đâu ra một mảnh vải trắng buộc trên mắt cô.

Khung cảnh trước mắt lập tức bị che lại, Tịch Giai Giai vô thức muốn lấy thứ đó xuống, bị Bùi Dục đè lại: “Đừng nhúc nhích.”

Nghe giọng nói quen thuộc, cô mới an tâm hơn chút: “Anh đang làm gì vậy?”

“Đợi lát nữa em sẽ biết.” Bùi Dục không nói thẳng, chỉ nắm tay cô, dẫn lại ngồi xuống ghế sofa.

Cùng lúc đó, từng người bạn đang trốn trong du thuyền lặng im không tiếng động cùng nhau xuất hiện trên boong thuyền.

Du thuyền khởi động, trên boong thuyền không biết từ lúc nào, ở giữa có xếp một hình trái tim cực kỳ lớn, mỗi một chỗ cao thấp trên lan can đều buộc một cái bong bóng trắng, giữa trái tim phủ kín hoa hồng nồng nàn hương champagne và hương hoa hồng.

Du thuyền vẫn luôn đi thẳng về phía trước, cho đến khi cách thật xa bờ bên kia mới dừng lại.

Bùi Dục ngồi xổm xuống, tự lấy diêm thắp lên ngọn nến kia, nhìn ánh nến sáng lên, tâm trạng của anh hồi hộp chưa từng thấy.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Bùi Dục hít sâu một hơi, đi đến trước sofa dắt tay Tịch Giai Giai qua, cẩn thận dẫn cô đi vào chính giữa trái tim.

Buông tay cô ra, Bùi Dục đứng bên ngoài, hít sâu hai lần, cuối cùng mới mở miệng: “Tháo xuống đi.”

Tịch Giai Giai đã sớm không đợi nổi, cô đưa tay tháo mảnh vải kia xuống, lúc nhìn rõ tất cả mọi thứ, hoàn toàn ngơ ngẩn.

Một đống nến lớn vây quanh cô, du thuyền gần như biến thành màu trắng, nhìn bong bóng, cánh hoa, còn có khăn trải bàn, champagne ngâm trong thùng đá cách đó không xa, kích động, kinh ngạc, tim đập nhanh,... Tất cả đều không đủ hình dung tâm trạng của cô vào giây phút này.

Thảo nào gần đây anh cứ luôn về trễ, thảo nào anh... Tịch Giai Giai gần như lập tức đỏ vành mắt, chú ý tới những khuôn mặt thân quen ở xung quanh, càng không nói nổi một lời.

Mà càng khiến cô kinh ngạc là, một giây sau, Bùi Dục bỗng lấy một bức thư từ trong túi ra, đọc lên: “Giai Giai, đây là ngày thứ 125 anh và em yêu nhau, tuy thời gian không lâu, nhưng đối với giống như đã qua một thế kỷ, khoảnh khắc anh nhìn thấy em, anh đã biết, em nhất định sẽ là một sự tồn tại đặc biệt đối với anh. Cho dù lúc ban đầu không được tốt đẹp, nhưng sau này ở chung, em khiến anh phát hiện rằng, hóa ra trên đời này thật sự có một tình yêu chân thật thuần khiết...”

Đọc đến đây, cậu Bùi từ trước đến nay không chút hồi hộp vậy mà giọng nói hơi run rẩy, anh không thể không dừng lại một chút, điều chỉnh một chút lại đọc tiếp: “Từ trước đến giờ anh không tin mình sẽ yêu thương ai đó, cũng không tưởng tượng nổi dáng vẻ bước vào hôn nhân là thế nào, nhưng bởi vì có em, anh bỗng nhiên mong chờ cuộc sống trong tương lai. Em vẫn luôn nói bản thân rất bình thường, so với anh như là người của hai thế giới, nhưng đối với anh, em là ánh sáng chiếu rọi cả thế giới của anh, không có em anh không tưởng tượng nổi mình sẽ phải sống tiếp ra sao. Cho nên hôm nay, anh trân trọng cầu hôn em, em... có bằng lòng gả cho anh không?”

Lời nói như vậy, cảnh tượng như vậy, Tịch Giai Giai đến mơ cũng chưa từng mơ thấy, mặt biển phía xa xa dường như cũng trở nên không chân thật.

Nhưng tất cả lại thật sự xảy ra trước mắt.

Sau khi nói lời cầu hôn xong, còn có đầu gối anh, chân trái quỳ xuống đất, anh lấy nhẫn cưới đã sớm chuẩn bị ra, mở cái hộp nhung màu đen ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh như những vì sao.

Trong suốt, tinh xảo, ánh sáng phản xạ dưới ánh đèn làm lòng người rung động.

Anh ở đây cầu hôn với mình ư, cầu hôn...

Đầu óc Tịch Giai Giai vô cùng rối loạn, nước mắt đã sớm một bước mà rơi ra, Bùi Dục cứ vậy mà quỳ gối chờ tại chỗ, chờ cô đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

Chỉ là thời gian chậm rãi trôi qua, nhân vật nữ chính đứng ở giữa một chút phản ứng cũng không có, lúc đầu anh còn có thể mạnh mẽ bình tĩnh, dần dần, Bùi Dục hơi không chịu nổi.

Không nói tiếng nào là ý gì, chẳng lẽ cô không muốn gả cho mình?

Không thể nào đâu, còn đỡ một dao cho anh, sao lại không muốn gả cho anh chứ?

Nửa phút ngắn ngủi, trong đầu Bùi Dục đã suy diễn vô số khả năng, ngay vào lúc anh cảm thấy mình sắp không nhịn được mà đứng lên, cưỡng ép kéo người vào trong lòng, cô gái vẫn không lên tiếng cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng.

Mắt đỏ hồng, giọng nghẹn ngào, đáng thương nói: “Em không đồng ý với anh.”

Lập tức, bầu không khí trên cả du thuyền cứng lại, Bùi Dục không thể tin vào tai mình, mà ngay cả đám bạn bè thân thuộc đứng bên cạnh cũng ngây người.

Đây, đây là tình huống gì?

Bùi Dục lên tiếng cầu hôn lại bị từ chối?

Chuyện này đoán chừng cũng chỉ có thể xảy ra trên người Tịch Giai Giai.

Da mặt dày hiếm khi xấu hổ của Bùi Dục hơi nóng lên: “Vì sao?”

“Em đồng ý anh xong, anh đổi ý thì làm sao bây giờ?” Tịch Giai Giai nhếch miệng: “Trước kia cũng không phải chưa từng có.”

Bùi Dục: “...”

Được, vậy là xem anh như thằng đàn ông tồi.

Chỉ là cầu hôn vẫn phải cầu hôn, chỉ có thể quỳ trên mặt đất kiên nhẫn dịu dàng giải thích với cô: “Đồng ý lời cầu hôn xong thì em sẽ kết hôn với anh, sao có thể nói đổi ý là đổi ý được.”

Tịch Giai Giai nhìn người quỳ ở đó, hiển nhiên hơi không đồng ý với câu trả lời này.

Bùi Dục cũng đoán được là cô mượn thời cơ làm khó dễ mình, hiểu được suy nghĩ nho nhỏ của cô gái, cố gắng chiều chuộng: “Cục cưng, em chấp nhận anh đi, nhiều người nhìn như vậy, đầu gối anh cũng đau rồi.”

Tịch Giai Giai rất muốn làm giá mà để anh quỳ thêm một lát nữa, nhưng vừa nghe tiếng anh quỳ xuống cầu xin thì lại bất giác mềm lòng.

Bùi Dục chớp thời cơ: “Lấy anh nhé, được không?”

Nước mắt dường như chảy ra hết, vẫn như trước có thể nhìn ra dáng vẻ hạnh phúc, Tịch Giai Giai cuối cùng cũng vươn tay ra, khóc sướt mướt: “Được.”

Bùi Dục đứng dậy bước nhanh về phía cô, giống như chạy tới, anh đeo nhẫn vào tay cô, vững chắc, kiên định.

Trong lòng như được lấp đầy, Bùi Dục nắm tay cô đặt lên môi khẽ hôn xuống: “Giờ em đã là người của anh, cuối cùng cũng không chạy thoát.”

Tịch Giai Giai hít mũi một cái, oán trách mà trừng mắt liếc anh: “Chỉ có anh chạy đi, em chưa từng chạy.”

“Dạ dạ dạ.” Bùi Dục liên tục gật đầu, cười hèn mọn ôm người vào lòng, kê sát tai cô khẽ nói: “Vợ anh nói gì cũng đúng.”

Một tiếng “vợ” lại khiến Tịch Giai Giai lập tức đỏ mặt, nói không nên lời.

Sau khi cầu hôn, Bùi Dục lại kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, người trên du thuyền đều quen biết nhau. Tối nay Bùi Dục rất vui, uống thỏa thuê, qua ba vòng rượu, đàn ông thì ngồi nghỉ trên boong tàu, nhìn phụ nữ nói chuyện phiếm ở trong, cảm giác thanh thản và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng.

Lục Hi gọi Thẩm Dĩnh lên tầng hai, hôm nay Thẩm Tiếu ở nhà, sợ cậu bé bị cảm nên không cho đến đây.

Lúc này vậy mà hiếm khi có được một thế giới riêng nho nhỏ của hai người.

Thẩm Dĩnh nhìn ánh đèn le lói ngoài bến tàu, đáy lòng cũng như được chiếu sáng, hơi than thở: “Thật hi vọng Mã Thiên Xích và Đường Uyển có thể thuận lợi bước đến hôn nhân.”

Lục Hi ôm cô từ phía sau: “Chắc chắn rồi.”

Giọng điệu anh vô cùng kiên định, Thẩm Dĩnh không khỏi bật cười: “Sao anh biết?”

Không ngờ, người này không cần nghĩ ngợi liền nói ra một câu vô cùng cảm động: “Bởi vì người có tình ý rồi sẽ về bên nhau thôi...”

Thẩm Dĩnh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lời này không giống như lời anh sẽ nói nha.”

“Em cứ xem như là anh vui mừng thay Bùi Dục đi, đêm nay đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Hi có chút hơi rượu tròn người, cả người đều thả lỏng.

Lúc này, gió biển thổi, ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương, anh thậm chí hi vọng thời gian trôi chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa.

Thẩm Dĩnh cũng vậy, mấy năm nay từ gặp nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, đến giờ con cũng đã lên tiểu học, tất cả giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt, phảng phất như một giống mộng Hoàng Lương đẹp đẽ.

Người và chuyện xung quanh, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hôm nay ngay cả Bùi Dục cũng có nửa còn lại, đời người bước vào giai đoạn mới, cảm giác này khá kỳ diệu.

Có hạnh phúc, cũng hơi mong đợi.

“Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Tình cảnh này, cô thế mà cũng không nhịn được hỏi một câu như vậy.

Lục Hi ôm chặt cô vào lòng: “Đúng vậy.”

Một câu trả lời vô cùng kiên định, khiến suy nghĩ có chút trôi xa của Thẩm Dĩnh lập tức yên tĩnh lại.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng ở tầng hai nhìn ngọn đèn xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói cười.

Bỗng nhiên, giọng Bùi Dục bay vào lỗ tai: “Anh Lục Hi với chị dâu đâu rồi.”

“Không biết nữa, có phải đã vào trong rồi không?”

Thẩm Dĩnh cong môi, xoay người nhìn người đàn ông phía sau: “Đi thôi, tìm chúng ta kìa.”

Cô cất bước chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Hi kéo lại, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt còn sáng hơn những vì sao trên trời.

Đôi tròng mắt đen láy như cất giấu một dải ngân hà, ánh lên chút yêu thương, đan xen vô số dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn xuống: “Đời này có thể gặp em, thật tốt quá.”

Thẩm Dĩnh cười thản nhiên: “Em cũng vậy.”

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ đến đây, xin chân thành cảm ơn mọi người.Thả tim.