1000 Tiếng Yêu

Chương 46




Kích tình đang dần đạt đến đỉnh cao bởi những lần anh trao tôi ảo ảnh của hoan ái làm tôi say mê đến mức quên những giây phút trước giận anh cỡ nào và chính Hoàng Minh vào thời khắc như vậy không bỏ lỡ giây phút phí phạm nào để chạm vào thiên đường do anh cùng tôi mang đến.

Cầu xin bao lần, khóc nghẹn bao lâu và cả khàn cổ họng thì anh chỉ bỏ lại lời nói làm tôi càng muốn chui thật sâu tới tận cùng địa ngục.

- Thời gian còn dài, khuya chỉ mới bắt đầu anh sẽ dâng hết mật ngọt cho em trong mọi khoảnh khắc thế này để em – Nhi của anh biết rằng, để anh ghen giận được thẳng nặng ra làm sao.

Trời đất, gương mặt tôi đã đỏ ửng vì hành động anh làm nhưng khi nghe xong mặt cắt không còn giọt máu, xanh xao như đỗ bệnh. Môi run lên từng hồi, tay thì bấu chặt lên người anh, những móng tay dài khảm sâu vào chiếc vai rộng lớn đấy.

Tôi không còn biết điều gì cả đầu óc cứ lâng lâng, người thì tăng tăng theo từng giai điệu của bản hòa tấu hai người này nhưng lúc anh nói chữ ghen khiến tôi sực tỉnh nhìn thằng vào đôi mắt đang ngập tràn dục vọng của Hoàng Minh.

Anh nhìn tôi tôi cũng nhìn anh và rồi đôi tay mảnh khảnh tôi ôm lấy đầu anh, những ngón tay lau nhẹ đi mồ hôi đang tuôn dài trên gương mặt không tì vết này. Phải công nhận anh ấy có làn da đẹp gấp trăm lần những người chăm sóc da nữa.

Lỗ chân lông khít lại, chẳng nổi tí mụn nào chỉ in trên đó những nốt ruồi trông cuốn hút say đắm lòng người làm tôi cũng vì thế mà yêu thích. Tôi xoa lên mọi thứ trên gương mặt được trời ban tặng một cách đẹp đẽ này. Rồi di chuyển những khớp tay đến với mái tóc dày, đen mượt đấy.

Những sợi tóc chắc khỏe được anh gội bằng những dược liệu từ thiên nhiên không pha tạp thêm hóa chất cũng chẳng uốn nhuộm như những xu hướng thịnh hành của thời nay. Nhưng nó đủ để cuốn hút tôi và mê hoặc bao ánh mắt của người khác.

Tôi từ từ nhổm người đến gần anh hơn anh cũng khá nghi hoặc về hành động của tôi nhưng cũng không hỏi gì cả. Tôi cứ vậy dù cơ thể đang đau nhưng vẫn muốn chủ động cho anh trong thời điểm này bởi nhìn thấy được sự khao khát của anh, thấy được ánh mắt cháy rực của người đàn ông yêu thương tôi vô bờ bến này nên tôi nguyện dâng tặng cho anh những điều đẹp đẽ nhất.

Anh cũng phối hợp ôm tôi lên cười nói.

- Sao thế? Anh ghen thiệt…

Chưa nói hết tôi đã ập đến hôn lên chiếc môi đã bị tôi cắn nảy giờ và trao những điều ngọt ngào, anh cứ im lặng mặc tôi làm càn, tôi hôn mạnh rồi nhẹ lại, lâng mê tìm kiếm chiếc lưỡi của anh như cách anh dạy rồi làm theo. Tuy còn vụng về khiến anh không kìm được nhưng anh lại rất kiên nhẫn chờ đợi tôi làm.

Đôi tay vuốt ve khắp cơ thể, khám sâu vào những hang động làm người tôi uốn éo không ngừng.

- Vì em muốn anh ghen nên mới làm vậy. Đừng giận em về việc chiều nữa nhé!

Mò mẫn đến trái cổ đang chuyển động mạnh bạo cho thấy được sự khát khao lớn lao của anh. Tôi hôn lên đó, mút mạnh vào nó và ngân nga từng nốt.

- Có những điều em muốn anh biết, em yêu anh rất nhiều nên đừng lo lắng vào việc anh sẽ bị em bỏ rơi nhé. Em sẽ không đá anh đâu.



- Haha…

Nói xong còn cười lớn bằng tất cả các sức lực cuối cùng và gục đi. Tôi mệt lắm rồi.

Anh nghe được những tâm sự của tôi thì nhẹ nhàng ôm chặt lấy tôi và hít thở thật sâu rồi nói to lên dù biết rằng tôi đã ngủ nhưng vẫn cố nói.

- Anh yêu em, anh yêu em nhất cuộc đời này. Anh yêu em,..

Anh nói ba từ đấy rất nhiều lần, nói rất lâu tôi cũng không biết bao giờ anh dừng lại cũng chẳng hay anh có ngủ không.

……………

- Hinh, em hiện tại đang ở đâu? Em có biết anh đã tìm em mấy lâu nay không? Anh rất lo cho em. Mau nói với anh biết em đang ở đâu đi. Làm ơn, anh xin em đó Hinh.

Vừa mới nghe tiếng đổ chuông điện thoại Ái Hinh bắt máy liền nghe thấy giọng nói hỗn loạn, khàn đặc và có sự mệt mỏi pha lẫn vào kèm với đấy có những âm thanh hức hức của sự nghẹn ngào đang ở mức độ sắp trào dâng.

Đó chính xác là An Minh. Anh ấy đã gọi rất nhiều cuộc đến Ái Hinh nhưng cô không hề bắt máy bởi lúc này cô không biết nên làm gì. Hoang mang khi những gì đã trải qua với mình đã khiến cô suy nghĩ lại về mối tình mình khắc cốt ghi tâm này nhưng cô vẫn cố trấn an bản thân mọi chuyện không có liên quan đến anh bởi tình yêu khiến cô tin anh và hy vọng.

Giờ không biết giải quyết thế nào nên cô đành bất lực nói với anh lời nói dối.

- Em hiện tại quay lại Canada. Có lẽ, rất lâu mới quay lại.

Dù hiện tại vẫn còn đang ở Hồng Châu nhưng Ái Hinh vẫn chưa muốn gặp mặt anh để đối diện ba mặt một lời bởi cái cô ấy cần lúc này là chân tướng của sự thật. Cô ấy nhất định phải điều tra mọi chuyện, bất kể kết quả có như thế nào.

Không đợi anh đáp Ái Hinh đã ngắt máy, tắt nguồn và tháo sim ra để không muốn bị làm phiền.

Tuôn rơi những giọt lệ một cách nhẹ nhàng Ái Hinh cũng ước rằng cuộc đời mình cũng dễ thở như vậy. Không có những áp lực của bộn bề cũng chẳng có những tháng ngày tham vọng để biến con người trở nên mất chất, khác với những điều mà con người trong họ có được của lúc đầu.

Mớ quẩn quanh của những điều chưa có đáp án làm cô chẳng chợp mắt được, đầu óc vô định giữa những tầng mờ mịt không lối đi.

…………

- Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất đến Canada. Tôi cần đến đó gấp.



An Minh khi nghe được chỗ ở hiện tại của Ái Hinh liền gấp gáp báo cho trợ lí của mình về hành động sắp tới.

A Toàn nghe xong liền thắc mắc trong đầu nhưng không dám hỏi ra chỉ gật đầu làm theo và lui xuống như mong cầu của chủ tịch.

Trong căn phòng làm việc, An Minh đang lay hoay chiếc điện thoại với dãy số anh đã bấm nảy giờ nhưng không gọi. Sự do dự hiện rõ trên mặt anh cho thấy người anh muốn gặp là một người khiến anh luôn thận trọng trong gặp mặt hay gọi điện.

Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định gọi đến với mục đích quan trọng của bản thân lúc này đó là nhờ sự giúp đỡ để tìm Ái Hinh. Người con gái anh đã bỏ lỡ rất nhiều lần. Và hiện tại, dù có khó khăn, cực khổ đến thế nào, dù người con gái ấy có không muốn bên anh anh cũng sẽ không buông tay thêm lần nữa. Nhất định.

- Alo.

Tiếng bắt máy sau những hồi chuông vang lên lâu thì đầu dây cũng có người đáp.

- Hoàng Minh, tôi muốn nhờ cậu một chuyện.

………..

- Xin anh, em xin anh.

Lời nói ngắt quãng rất lâu mới nói được. Người phía bên giường hơi thở gấp gáp đi rất nhiều.

Gương mặt xinh đẹp Tạ Khanh đang từng chút không còn sức lực để nói được lời nào. Chỉ cố vùn vẫy nhưng vô ích chẳng có được kết quả gì.

- Đau…đau quá…Tha cho em đi…Anh ơi…máu…máu…aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.

Mũi dao cứa rất nhiều đường lên cơ thể không một vết xước nào nay lại chằng ***** những vết loang lỗ. Nhiều chỗ bị lóc hết cả thịt thấy rõ phần mỡ đang tuôn chảy ra, máu tươi bắt tung tóe khắp giường. Vết cắn, vết đâm tạo thành những hình thù quái đãn. Ai nhìn vào cũng khiếp sợ về những tội ác dã man mà con người lại có thể làm với đồng loại của mình và đau hơn là người này lại là người thân thiết, quý trọng của Tạ Khanh.

Người đàn ông ấy mặc cho những lời cầu xin thốt ra vẫn hành động bằng những điều mà một người không thể ngờ được lại có thể đối xử như vậy.

Vừa làm trên gương mặt đấy không có giây phút nào lo lắng, sợ hãi hay càm thấy áy náy ngược lại còn cười tươi phát ra những âm thanh đáng sợ đến chết chóc hiện rõ qua khuôn mặt đẹp đấy là một dã tâm quá nguy hiểm.

Không còn là một con người với những nhân tính tốt đẹp mà tính cách đã bị chính thù hận, mục đích riêng của bản thân giết chết.