(12 Chòm Sao) Màu Nắng

Chương 12




"Một con heo lớn



Hai con lợn to



Ba con heo lớn



Ăn hết nguyên cái nhà..."*



Sau khi cả đám đã tập hợp và đang đi chung vui vẻ với nhau thì không biết từ đâu trong đám người phát ra cái bài hát vô cùng xàm xí.



Và bài hát này khiến mọi người xung quanh nhìn các sao bằng ánh mắt kì thị như thể bọn họ là sinh vật ngoài hành tinh.



Nhân Mã sau một hồi quay qua quay lại tìm kiếm thì đã phát hiện ra đây là tiếng chuông phát ra từ điện thoại Bạch Dương, không kiềm được kêu lên.



"Đm Dương, chuông điện thoại mày kìa!"



"Hửm? Mày cáu với tao làm gì? Cái nhạc quái đản này rõ ràng là của thằng Yết!"



Bạch Dương bỉu môi, tự nhiên lại cáu gắt với cô như vậy, cái bài này xàm xí như này rõ ràng là từ thằng Yết mà ra.



Tên Yết trời đánh, bao nhiêu bài không chọn lại đi chọn mấy cái bài quái đản như này làm nhạc chuông. Hại cô bao nhiêu lần bị thúi mặt.



"Alo, mày gọi gì tao?"



"..."



Nhấn gọi, Bạch Dương nghe thấy đầu dây bên kia không có tiếng động gì cả. Cái thằng này sao không trả lời? Lúc này Bạch Dương có hơi lo rồi nên nhanh chóng hỏi lại.



"Nè Yết, Doãn Thiên Yết! Mày nghe tao nói gì không?"





"Có... Khụ khụ"



Cuối cùng đầu dây bên kia cũng có tiếng trả lời. Nghe qua có thể thấy rõ giọng anh vừa trầm vừa khàn còn kèm theo vài ba tiếng ho nữa. Khỏi nói Bạch Dương cũng biết Thiên Yết bị bệnh rồi.



Cái thằng này sức đề kháng yếu, trái gió trở trời là nó lại bệnh. Hồi mới lên sống ở đây nó còn bị bệnh li bì vì không quen cơ. Mà hình như giờ đang mùa chuyển giao từ thu sang đông, thay đổi nhiệt độ thời tiết nên lại bệnh đây mà.



"Thằng Yết sao vậy?"



Thấy chiếc điện thoại trên tay đã tắt mà Bạch Dương lại đứng lắc đầu nên Thiên Bình tò mò hỏi.



"Bị cảm rồi, thôi tao về đây!"



Bạch Dương cười bất lực lấy một xiên cá viên chiên từ tay Kim Ngưu rồi quay người nhanh chóng rời đi.



Sư Tử lúc nghe thấy anh bị bệnh thì rất hoang mang. Chẳng lẽ tại vì giúp cô mà anh bị bệnh? Suy nghĩ một lúc liền quyết định phải đi chăm sóc anh để chuộc lỗi.



"Em cũng về với chị ấy."



Sư Tử lúc này trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với anh nên nhanh chóng đưa hết đồ ăn mình cầm cho Ma Kết và Kim Ngưu để chạy theo sau Bạch Dương.



"Sư Tử thích Thiên Yết à?"



Bỗng câu hỏi của Nhân Mã làm mọi người chú ý đến anh. Tất cả mọi người trừ Kim Ngưu ra thì ai cũng đồng tình.



"Có lẽ cậu ấy nghĩ anh Thiên Yết vì giúp mình mà bị bệnh nên mới thấy có lỗi thôi"



Nghe câu giải thích của Kim Ngưu thì mọi người cũng thấy khá là hợp lý.




Nhìn thấy Thiên Bình không hiểu lầm chuyện Sư Tử thích anh Thiên Yết nữa Kim Ngưu liền thở phào.



Cô là người duy nhất được Sư Tử chia sẻ chuyện này nên người cô nàng thích thực sự là ai cô còn không biết sao? Chỉ mong Sư Tử đừng bị hiểu lầm là thích anh Thiên Yết là được.



Chắc hôm sau phải đòi công Sư Tử bằng một cây kem quá. Không có cô là anh Thiên Bình hiểu lầm cô nàng rồi đấy!



...



"Chị ơi đợi em"



Sư Tử từ xa cố đuổi theo Bạch Dương thì thấy người chị này đang xách một bao đầy thuốc vừa mua đứng chờ đèn đỏ ngay trước của hiệu thuốc.



Thấy cô nàng Sư Tử từ xa chạy lại Bạch Dương liền bất ngờ. Cô bé này sao không đi chơi tiếp mà theo cô làm gì?



"Sao em lại ở đây?"



"Em... Anh Yết có sao không ạ?"




Nhìn vào khuôn mặt đầy sự ngạc nhiên của Bạch Dương, Sư Tử hơi ngại ngùng, cô ấp úng hỏi mà trong lòng lo lắng không biết anh có sao không.



Với cái tính suy bụng ta ra bụng người, Bạch Dương nghe xong liền nheo mắt nghi ngờ. Cái con bé này vậy mà thích thằng Yết à? Nếu không sao lại bỏ bạn bè mà mất công chăm cái cục nợ kia làm gì?

"Hửm? Lo cho thằng Yết à?"



"Ơ a, dạ không! Anh ấy vì giúp em mà bị bệnh nên..."



Ôi cái bà chị này, nghĩ đi đâu thế. Cô thích anh ấy sao? Không thể nào! Anh không những giúp cô làm bài tập mà còn thường xuyên chở cô đi học. Cô cũng phải trả ơn chứ. Huống hồ chi anh vì cô mà bệnh.



Sư Tử nhanh chóng phản bác lại ý của Bạch Dương, nếu không bà chị này sẽ hiểu lầm cô thích anh Thiên Yết mất.



Nghe câu trả lời khá là hợp lý nên Bạch Dương vô thức gật gật đầu. Nghe cũng có vẻ hợp lý, dù sao cũng mới vài tháng, sao có thể thích nhanh vậy được.



Trông mặt Sư Tử đúng tội lỗi, con bé cứ tưởng vì giúp nó mà thằng Yết bị bệnh chứ nào ngờ cái thằng sức đề kháng yếu ấy chỉ đơn giản bị bệnh do thay đổi thời tiết. Cô đành vỗ vai Sư Tử giải thích.



"Haizz, đừng lo. Không phải lỗi em. Trái gió trở trời nên thằng này nó mới bệnh thôi ấy mà. Lúc nào chả thế!"

"Nhưng..."



Dù không biết lời của Bạch Dương có thật hay không nhưng Sư Tử nhất định phải đi xem anh thế nào. Lỡ đâu chị Bạch Dương chỉ nói vậy để an ủi cô thôi sao. Cô nhất định phải đi.



"Nếu còn lo thì chăm sóc nó phụ chị là được chứ gì?"



Nhìn gương mặt cố chấp của Sư Tử làm Bạch Dương cười bất lực, có vẻ con bé không tin lời cô mà nhất quyết muốn đi rồi. Thôi kệ, có thêm người phụ cũng chẳng hại gì.



Bạch Dương chỉ nghĩ đơn giản như vậy rồi cũng chẳng quan tâm nữa. Đèn đường đã chuyển sang màu đỏ, cô bước đi, không quên nhắc người đằng sau.



"Đi thôi. Đứng đó làm gì?"



"Ơ, dạ"



Nghe thấy được tiếng Bạch Dương thì Sư Tử hơi giật mình, cô còn tưởng chị ấy không cho cô đi ấy chứ. Biết được đi cùng nên mặt Sư Tử rõ an tâm ngay. Liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy theo sau.

END CHAP.



*Nhịp giống bài "Một ông sao sáng" của Xuân Nghi