[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 15




Doãn Cung Bảo Bình vừa xoay lưng thì liền đặt Kim Ngưu lên tay như sủng vật, bàn tay lớn của hắn không kiềm được mà liên tục sờ vào bộ lông trắng muốt của nàng ta. Kim Ngưu thấy thế thì không ngừng giãy dụa, trong lòng không ngừng hoảng hốt. Doãn Cung Thượng Tôn là một người tính tình cổ quái, ngoài Lục Cẩn Thượng Tôn ra thì chúng thần tiên ai ai cũng sợ hắn, cả Thiên Đế cũng phải nể nang hắn vài phần, vì thế việc hắn cư nhiên sở hữu vườn Mạch Bảo lớn nhất Thiên Cung không phải chuyện gì lạ. Đằng này Kim Ngưu nàng vốn là một người không thích bị dính vào rắc rối, nàng không muốn dính dáng tới những nhân vật lớn, thế nên hồ ly Kim Ngưu ra sức phản kháng, chỉ cần Bảo Bình buông tay, nàng sẽ ngay lập tức bỏ trốn. Nhưng chỉ cự quậy được một lúc, hồ ly Kim Ngưu liền bị ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm khiến nàng cả thở cũng không dám, hai mắt nhắm nghiền để tránh né cặp mắt đáng sợ như chim ưng của Doãn Cung Bảo Bình.

-"Ngươi rất đáng yêu."

"Hử...!"

Doãn Cung Thượng Tôn ấy vậy mà lại khen nàng đáng yêu, tuy Kim Ngưu biết rằng chân thân của nàng rất xinh xắn mê hoặc, tuy nhiên lại có thể khiến cho vị Thượng Tôn lúc nào cũng kín tiếng, một lời hắn nói ra có khi còn quý hơn vàng bạc trên Thiên Cung lại khen hồ ly Kim Ngưu quả thực không chân thực lắm. Hồ ly Kim Ngưu nghiêng đầu, thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ Doãn Cung Thượng Tôn này vậy mà lại thích hồ ly sao? Sở thích của ngài ấy thì ra là như vậy sao...?"

Thấy hồ ly Kim Ngưu ngơ ngẩn một lúc lâu, Bảo Bình vuốt cái mũi đen tuyền ướt ướt của nàng khiến Kim Ngưu lắc lắc cái đầu. Tuy nhiên Kim Ngưu vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ thoát khỏi hắn, nàng lắc lư cái đuôi trắng muốt để thu hút sự chú ý của Bảo Bình, sau đó liền lợi dụng sở hở để trườn mình trốn thoát. Nhưng Kim Ngưu quên rằng bây giờ nàng ta chỉ nhỏ bé như một viên sỏi trong mảnh vườn Mạch Bảo của Thượng Tôn Bảo Bình, hắn chỉ ngoắc tay một cái đã khiến nàng lơ lửng rồi bay ngược lại về vòng tay của hắn. Bảo Bình vẫn an nhàn bước đi, Kim Ngưu vẫn không từ bỏ, nàng bày ra đủ trò mèo để cố gắng bỏ chạy, nhưng tất cả chỉ là một trò thú vị trong mắt Bảo Bình. Cuối cùng, Kim Ngưu mệt đến mức thở phì phì nằm cuộn mình trong vòng tay của Thượng Tôn Bảo Bình, cái đầu tròn tròn bông xù mềm mại tức giận đến xì cả khói.

-"Sao không bỏ chạy nữa?"

"Grư grư mệt chết ta rồi! Tại sao ngài lại rảnh rỗi đến mức phải chơi đùa với một tiểu hồ ly bé nhỏ là ta cơ chứ? Ngài là Thượng Tôn cơ mà! Ngài phải làm công vụ nhiều hơn những người khác chứ!!?"

Mặc dù ấm ức, nhưng những gì hồ ly Kim Ngưu thốt ra từ cái mõm trắng chỉ là vài tiếng gầm gừ nhỏ như mèo kêu. Nếu mà Bạch Dương mà biết nàng ta bị bắt nạt như thế này thì chắc chắn không để yên cho hắn đâu, nhưng vì quá mệt mỏi, Kim Ngưu không màng đến vị Thượng Tôn cao quý kia nữa, dù sau nàng ta đã phong ấn nguyên khí nên chắc chắn hắn sẽ không thể nào nhận ra được, tạm thời cứ mặc hắn đem nàng đi, để sau rồi tính.

Nhưng chỉ vài khắc sau, hồ ly Kim Ngưu đã lăn ra ngủ say trên tay của Doãn Cung Thượng Tôn, đến mức trời đất rung chuyển cũng không hay biết gì.

Bảo Bình nhướn mày, nhìn tiểu hồ ly đang thở từng hơi đều, cái mõm còn khè khè khe khẽ, một lúc lâu, đến lúc gần về tẩm điện, hắn thở hắt.

"Tiểu hồ ly này ngốc nghếch, vậy mà lại để ta mang về thật dễ dàng."

Rành rành ở đó mà Bảo Bình cố tình không nhận ra, Kim Ngưu đang phong ấn thần lực nên sức lực giờ đây chỉ bằng con hồ ly bình thường. Còn hắn, đến khủy tay đã ôm trọn được bạch hồ ly, nói chi đến việc để nàng chạy thoát?

Đúng là Thượng Tôn cổ quái, lý lẽ của hắn thật là kì lạ.

***

-"Thật là... Kim Ngưu, cô đi đâu rồi chứ?"

Bạch Dương từ điện Cụng Phương đi ra, khuôn mặt xinh đẹp ngó đi khắp nơi, ánh mắt nhìn từ hướng này sang hướng khác. Hôm qua Kim Ngưu từ động của nàng tự nhiên rời đi mà chẳng nói rõ ràng, làm nàng rối trí. Lỡ mà nàng ta xảy ra chuyện gì, Bạch Dương biết ăn nói làm sao với cha nàng ta đây?

Bạch Dương cũng đã gặng hỏi Mẫn Trà, nhưng nha hoàn đó cũng chỉ nhắc lại những gì Kim Ngưu đã dặn dò, còn lại cũng không biết là nàng ta đã đi đâu.

Lúc này, con bướm Lai Chu từ vạt váy Bạch Dương phấp phới bay ra, đậu nhẹ lên mu bàn tay Bạch Dương khiến nàng chú ý. Bạch Dương mỉm cười nhẹ, đưa tay lên gần cằm, hôm nay nàng lên Thiên giới cũng không phải chỉ là tìm Kim Ngưu.

-"Đành kệ cô ấy vậy, đem ngươi về với chủ trước nhé?"

Lai Chu dường như hiểu ý nàng, nó bay xung quanh nàng đầy vui vẻ. Bạch Dương vừa đi về điện của Tứ hoàng tử, vừa cười đùa vui vẻ với Lai Chu, nàng bước đi thật nhanh. Trên đường đi, bướm Lai Chu còn nghịch ngợm phật đôi cánh sặc sỡ để thổi những cơn gió mát rượi về phía Bạch Dương, làm rơi những cánh hoa đủ loại màu sắc ở gần đó. Bạch Dương ngước mắt lên bầu trời trong xanh, nhìn toàn bộ khung cảnh đặc sắc, dù trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhưng Bạch Dương vẫn khẽ trách bướm Lai Chu một cách yêu chiều:

-"Ngươi xem, cánh hoa trải đầy ra đất rồi, cung nữ dọn dẹp chỗ này phải làm sao với ngươi đây?"

Chỉ là cách đó không xa, toàn bộ đều bị Tống Cự Giải thu vào tầm mắt.

Bướm Lai Chu vốn dĩ là do một phần nguyên thần của hắn mà biến thành, vì năm đó khi chinh chiến với Ma Đế, Cự Giải bị con trai hắn là Ma Phong đâm lén làm trọng thương. Khi ấy Cự Giải ngã chồng lên đống xác, sức lực cạn kiệt, trong phút nguy hiểm phải tách linh lực từ nguyên hồn thành một con bướm nhỏ bay lên Thiên Cung cầu cứu.

Chân thân là nguyên thần của Cự Giải, Lai Chu cũng là một con bướm có quy tắc, nó không quấn quít ai khác ngoài Cự Giải, đặc biệt là với nữ nhân, Lai Chu thậm chí còn không dừng lấy một khắc để họ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.

Được một lúc, Lai Chu dừng lại không bay tiếp nữa, dường như cảm nhận được khí tức của chủ nhân, nó bay quanh Bạch Dương thêm hai vòng rồi vỗ cánh bay hướng ngược lại.

Cự Giải nhìn Lai Chu dần bay gần về phía mình, hắn chầm chậm bước lại gần nữ tử áo đỏ.

-"Bái kiến Tứ hoàng tử."

-"Chào cô, Hỏa Phượng Chi Đế."

Bạch Dương nhìn Lai Chu đang đậu trên vai hắn, mỉm cười dịu dàng.

-"Lai Chu thật ra một con bướm đặc biệt..."

-"Đúng vậy, vì nó là một phần nhỏ nguyên thần của ta mà hóa thành."

Bạch Dương nhướn mày, nàng hơi ngạc nhiên, Cự Giải nhếch môi nhẹ, hỏi nàng:

-"Cũng gần đến Cự Di cung rồi, cô có muốn dùng trà không?"

-"Có bất tiện cho ngài không?"

Hỏi là có bất tiện cho hắn không, nhưng thực ra người bất tiện mới là nàng. Bạch Dương chỉ tính trả lại Lai Chu rồi lập tức rời đi, nàng còn bao việc, căn bản là không có thời gian thư giãn uống trà với hắn. Nhưng lại không dám thẳng thừng từ chối, kết cục bị Cự Giải vui vẻ nói một tiếng.

-"Không bất tiện."

Bạch Dương hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ đành phải lẽo đẽo theo hắn về Cự Di cung. Trong lòng nàng đầy ấm ức, Kim Ngưu à, cô đợi ta một lát, được thả ra ta sẽ đi tìm cô ngay.

Cự Giải đi phía trước, hắn lại âm thầm nở một nụ cười kì lạ, chẳng thể đoán được hắn lại đang toan tính điều gì.