?Chương truyện có nội dung ko phù hợp với các bạn dưới 18 tuổi, xin hãy cân nhắc thật kỹ trước khi đọc.
.....
Xuyến không nhịn được, vuốt ve gương mặt điển trai của anh, mấy giây sau, bàn tay thon dài của cô bị anh nắm chặt, Xuyến hơi giật mình rồi bỗng thân người của cô lại một lần nữa bị anh đè lên.
Nhìn gương mặt tươi rói của anh đang ở gần trong gang tấc, Xuyến thấy hơi xấu hổ, dường như cái cảm giác sung sướng của đêm qua vẫn còn đọng lại trên người nên cô vội vàng lấy tay che mặt.
– Thấy cũng thấy hết rồi, che cái gì nữa.
Giọng nói trầm khàn lại pha thêm chút quyến rũ của Gia Bách khiến Xuyến cảm thấy bất an trong lòng, và quả nhiên chỉ một giây sau chăn đã bị anh kéo vứt xuống sàn, cơ thể trần truồng của Xuyến bị lồ lộ ra ngoài, Xuyến theo bản năng che những gì cần che nhưng Gia Bách đã nhanh tay bế thốc cô lên, còn cố tình trêu cô một câu:
– Che cái gì nữa, anh thấy hết rồi, trên người em có mấy cái nuốt ruồi anh còn biết mà.
– Sao anh cứ thích trêu người ta thế nhỉ.
Gia Bách không trả lời mà bế cô bước thẳng vào phòng tắm, và rồi chuyện gì đến cũng đến, giữa không gian "hữu tình" thế này, Gia Bách lại biến cô vợ nhỏ thành "nụ hoa ướt át" tha hồ mà mân mê chiếm hữu thêm lần nữa, lần này lại lâu hơn lần đầu.
Bên trong căn phòng hạng sang truyền đến tiếng rên khe khẽ đê mê của người phụ nữ hòa cùng với tiếng thở gấp, tiếng va chạm xác thịt mạnh mẽ của người đàn ông tạo nên khúc nhạc tình lãng mạn.
Còn Xuyến thì: Lâu lâu lại nói:
– Tha cho em đi anh, đừng làm nữa em mệt rồi"
Gia Bách trả lời: – Em nói sao, nhanh lên hả?
– Không phải? Là dừng lại đi?
– Đừng dừng lại ư?
Xuyến cứ van xin nài nỉ anh không biết bao lần, nhưng điều nhận được kết quả mạnh mẽ, dứt khoát từ anh. Nhiều lúc cô bị chính cơ thể của mình bán đứng, Xuyến có cảm giác chỗ đấy đã bị sưng lên, nhưng sao nó lại không khiến cô đau đớn gì, mà ngược lại còn làm khoái cảm trong cô tràn trề như thuỷ triều vô tận.
Sáng hôm sau.
Lúc Xuyến tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trong xe, bên cạnh chính là Gia Bách đang chăm chú nhìn cô không chớp mắt.
– Em tỉnh rồi à?
Nghe anh nói, Xuyến hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài mới phát hiện chiếc xe đang đậu trước sân nhà. Xuyến ngạc nhiên nhìn anh, rồi lại nhìn xuống cơ thể mình, hôm qua cuộc ân ái kết thúc khi nào, cô ngủ ra làm sao, sáng dậy làm sao cô thay quần áo,... Bao nhiêu câu hỏi dù đã biết trước câu trả lời rồi vẫn khiến cô bị sốc, không ngờ anh lại khỏe như vậy, đàn ông ngoài 35 tuổi chưa từng động vào phụ nữ chính là như vậy sao, ở trên giường cứ như một con hổ đói khát lâu ngày vậy, còn không biết học đâu ra nhiều tư thế như vậy nữa.
Xuyến nén tiếng thở dài, sau đó mới ưỡn người vươn vai theo thói quen thì bỗng cô hét lên đầy đau đớn, cả người không chút sức lực nào, đặc biệt là phần hông như vừa bị xe tải cán qua vậy, xương cốt rã rời.
Nhìn cô như vậy, Gia Bách mỉm cười hài lòng, anh nói:
– Để anh bế em vào, tắm rửa, thoa thuốc, chỗ đó của em bị sưng nhiều lắm đấy.
Nghe anh nói, mặt Xuyến đỏ bừng, lấy tay che mặt, xấu hổ quá mà, lúc cô ngủ say sưa chắc là anh đã quan sát kĩ lắm.
Gia Bách mở cửa xe bước xuống, rồi đi vòng qua bên này mở cửa bế vợ lên rồi ung dung sải bước vào nhà, lúc đi ngang phòng khách thấy Gia Hân và mẹ ngồi ăn sáng, vì sợ cơ thể nhớp nháp của Xuyến chưa được tắm rửa sẽ khó chịu nên anh cố bước đi thật nhanh mà không quan tâm gì mấy đến hai người, nhưng vừa bước lên cầu thang mấy bước, anh liền nghe giọng mẹ trêu:
– Nói là đi chiều về, vậy mà ở đến sáng luôn.
Lúc này Gia Hân cố tình châm vào một câu:
– Anh làm cái gì mà hôm qua chị Xuyến còn đi đứng bình thường hôm nay thì bị liệt luôn rồi.
Nghe cô em chồng nói, mặt Xuyến đã đỏ lại càng đỏ hơn, còn Gia Bách thì không nói gì mà cố bước đi cho lẹ.
Vào đến phòng, Gia Bách nhẹ nhàng đặt Xuyến xuống giường lớn, còn bản thân thì mở tủ quần áo lấy ra một bộ đó ngủ bằng tơ tằm mát mẻ cho Xuyến, sau khi để bộ đồ của anh và cô vào móc treo trong nhà tắm, Gia Bách bước ra đã thấy Xuyến bước đi xiêu vẹo, loạng choạng, anh chạy lại bế thốc cô lên.
– Khó chịu lắm sao?
Xuyến lắc đầu.
Gia Bách liền trêu vợ:
– Vậy hôm qua anh chưa thỏa mãn em hả.
Xuyến giật thót như giẫm phải mìn, cô hớt hải nói:
– Chỗ đấy của em sưng lên rồi, nên dáng em đi không được tự nhiên.
Gia Bách ồ lên tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Thế à?
– Vậy hôm qua, khó chịu hay thoải mái nói anh nghe thử xem?
Xuyến mím môi im bặt, không trả lời, nếu cô trả lời không chẳng phải sẽ bị anh hành thêm một trận nữa ư, còn nếu trả lời có thì, ôi ngại chết đi được.
– Sao không trả lời anh.
Gia Bách thả Xuyến xuống, cô đứng thẳng người, bộ dạng khúm núm cúi đầu né tránh ánh mắt anh, cũng như không muốn trả lời.
Lúc này, Gia Bách bất ngờ kéo cô lại ôm chầm lấy, Xuyến như bị điện giật vội đẩy anh ra thì đột nhiên anh xoay người một cái Xuyến ngay tức khắc bị anh khóa chặt vào tường.
– Sao không trả lời anh hả? Sợ anh à?
Xuyến cúi đầu? Không nói.
– Sợ anh thì anh đi luôn không về nhé.
Câu nói của anh như chạm phải sự yếu đuối cùng nỗi sợ hãi đang ở tận sâu trong lòng cô, Xuyến ngước mặt lên.
– Không sợ, em không có sợ
– Không sợ thì trả lời anh.
Xuyến ngượng ngùng, ấp úng nói:
– Thoải mái.
– Còn gì nữa?
Mặt Xuyến đỏ như quả cà chua, suy ngẫm mấy giây liền nói:
– Sướng.
Xuyến vừa dứt câu, Gia Bách đã cúi người xuống hôn cô, nụ hôn mang bao nhiêu khát vọng mãnh liệt của anh, nụ hôn kích tình nồng cháy, dục vọng trong anh tiếp tục trỗi dậy.
– Chỗ đấy có đau nhiều không?
– Không có đau gì cả, không có.
Xuyến ngây thơ thật lòng trả lời, Gia Bách nhìn cô chân thành rồi hỏi:
– Không đau thì cho anh làm thêm lần nữa nhé.
Nói ra câu này, Gia Bách đã phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm, không phải vì anh cố tình hành hạ cô vợ nhỏ, mà là vì anh có nỗi khổ riêng. Một ngày trước, theo điều tra thì vụ án buôn bán ma túy không đơn giản chỉ gọi gọn trong nước mà phạm vi còn mở rộng sang Campuchu, Lào. Anh sợ một đi không trở về, sợ rằng chuyến đi lần này là chuyến đi cuối cùng của anh, anh sợ… anh rất muốn để lại cho Xuyến một cái gì đó quan trọng trong cuộc đời của anh, ít nhất là một đứa con chẳng hạn.