99 Ngày Yêu Anh

Chương 4




Truyện: 99 NGÀY YÊU ANH

Chương 4: Mang cô ta rời khỏi đây!!

Tác giả: Bạch Uyển Tình

------------------------------

Ba năm sau ~

Bệnh viện nhân ái

Hành lang thông tới khoa tâm thần, một đám y tá đang ngồi bàn tán..

" Nghe nói Lương tổng sắp kết hôn.. "

" Với ai thế?? "

" Còn ai vào đây nữa là cái cô diễn viên đang nổi tiếng Bạch Từ Dung ấy "

" Cái con nhỏ kênh kiệu, ưỡn ẹo ấy hả "

" Người ta là Lương phu nhân tương lai đó.. "

" Vịt bay lên cao hóa thành thiên nga thôi! "

Một cô y tá quẳng quyển tạp chí lên bàn rồi quay lại làm việc..

Phía cuối hành lang, trong một phòng đặt biệt một cô gái gương mặt xanh xao đang tựa người vào cửa sổ nhìn ra phía xa xa..

Cô gái ngơ ngác đứng dậy chậm rãi tiến tới nơi để quyển tạp chí..

Ảnh bìa là một người đàn ông có gương mặt tuấn tú như điêu khắc, anh ta vận bộ âu phục đen khoác tay một cô gái thân hình gợi cảm..

Cô gái mặc chiếc váy cưới màu trắng, trên đầu đội khăn voan..

Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí như lắng đọng lại..

Cô nhíu mày lại, bất lực suy nghĩ..

" A ".. Cố Khả Hân hét lên một tiếng, rồi lao chạy vụt ra ngoài.,

..

..

" 202 Cố Khả Hân đứng lại đó "

Một đám bác sĩ hò hét đuổi theo phía sau..

Khả Hân cuồng loạn chạy về phía trước.. Mái tóc dài rối tung xõa ra trước mặt..

Cả thân người không cẩn thận ngã xuống vũng bùn..

Phía trước mặt là một người đàn ông khuôn mặt lạnh như băng, tây trang trên người cực kì đắt tiền...

Sự lạnh lẽo của người đàn ông này rất đáng sợ..

Cố Khả Hân chạy vội lên phía trước, ôm lấy đùi anh ta cầu xin..

"- Đừng để họ bắt tôi đi.. Nơi này đáng sợ lắm.. Xin anh cứu tôi "

Các vị bác sĩ xung quanh sợ tới trắng bệch mặt mày..

Triệu tổng hôm nay tới đây để tái khám định kì cho Triệu lão phu nhân..

Có sơ suất gì xảy ra.. Bệnh viện của họ nhất định sẽ bị đóng cửa..

Cố Khả Hân ngẩng mặt lên, đôi mắt trong veo ngập tràn nước..

Mái tóc bị gió thổi tung bay.. Để lộ gương mặt trắng nõn.. Người đàn ông khẽ cau mày..

Trái tim Cố Khả Hân đánh thịch một cái..

Người đàn ông cúi xuống, vuốt nhẹ lên đôi gò má xanh xao của cô..

Triệu Gia An thất thần chẳng biết bao lâu..

" Hiểu Dao... "

" Anh à.. Xin anh cứu tôi.. Tôi hứa sẽ ngoan.. Sẽ nghe lời anh mà... "

Cố Khả Hân vừa khóc vừa van xin.. Cô không điên.. Cô chỉ là không nhớ quá khứ của mình..

Tại sao lại nhốt cô ở đây..

Triệu Gia An thu hồi bàn tay lại, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn..

Quay sang trợ lí bên cạnh mình nói một câu làm tất cả mọi người sửng sốt..

" Kì.. Dẫn cô ta rời khỏi đây "....

( Còn tiếp)