Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 12




Tính tình không còn hoạt bát như xưa, trong những ngày dưỡng thương đối với Bạch Thanh mà nói, ngoài một chút nhàm chán, còn lại đều rất vừa ý nàng.

Bởi vì phụ thân yêu thương nàng, nên  gì mà Viên Mậu Lâm, Đồ Giải Ngữ, Vương Thục Nghi, Thiên Nhược những người này nàng hoàn toàn không muốn gặp, vì vậy, trong thời gian này một người nàng cũng không thấy, đỡ để tâm tình nàng đang tốt vì lũ người này mà xấu đi.

Trong lúc này,  hầu như ngày nào nàng cũng nhận được thật nhiều đồ ban thưởng từ trong cung, nào là dược tẩm bổ, đồ trang sức, vòng tay, vải vóc v.v..., thiếu chút nữa chất đầy cả khố phòng.

Trong mắt người ngoài, nàng rất được hoàng thượng sủng ái, nếu giống như kiếp trước, thì lúc này mặt nàng đã hất lên trời.

Nàng sẽ xem những vị trong cung như người thân mà mang lòng cảm kích, đến nổi muốn móc tim móc phổi. Không chừng, nàng dù đang bị thương có phải bò vào trong cung nàng cũng bò để cảm tạ, cầu xin sự an ủi.

Nhưng, đã trải qua một kiếp người, nàng đã nhìn rõ, bọn họ đối xử tốt với nàng, là vì phụ thân từng là thái phó  của hoàng thượng, mẫu thân nàng mất mạng, vì cứu hoàng hậu nương nương, cùng nhi tử duy nhất của hoàng thượng là thái tử điện hạ.

Bọn họ cưng chiều, sủng ái không phải là Bạch Thanh, mà là nữ nhi Bạch gia.

Mà loại này sủng ái, vào lúc cần hi sinh cũng sẽ biến mất. Giống như lúc trước, nàng u mê ngu ngốc bị nhốt trong phủ, trong lòng còn cầu mong, đợi chờ hoàng đế bá phụ vì nàng sửa lại án sai, cuối cùng, chờ nàng lại là một ly rượu độc.

Cho nên, đối với rất nhiều ban thưởng nàng không còn cảm kích hay cảm động nữa. Trải qua tổn thương, nàng không còn coi họ là thân nhân nữa, giống như  các vị tiểu thư quan gia khác, nàng chỉ tôn kính họ mà thôi.

Về phần sẽ đối xử như thế nào, còn xem là người nào rồi nghĩ tiếp.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, cũng không có quên chuyện nàng cần phải làm.

Khiến chính mình bị thương, cũng chỉ tạm thời làm chậm trễ hôn sự, không giải quyết được vấn đề này triệt để. Muốn giải trừ hôn ước, khôi phục tự do, chi bằng tìm chứng cứ phạm tội khi quân phạm thượng của Viên Mậu Lâm, cáo trạng hắn tội" đình thê tái thú"

(Yul: ý là bỏ vợ cũ lấy vợ mới ý)

Lúc này, chỉ có Tô Mai cùng đứa bé mới là chứng cứ tốt nhất.

Dựa theo miêu tả trong sách, lúc này Tô Mai hẳn là sắp sinh. Khi Viên Mậu Lâm gửi hưu thư về nhà, nàng ta liền tức giận dẫn đến động thai.

Sau đó, đang lúc khó sinh mà hấp hối gần chết, dựa vào tình mẫu tử, và nghị lực ngoan cường đã đánh bại được linh hồn xuyên qua của ngàn năm sau, lấy được trí nhớ cùng quyển thần thư " nông nghiệp bách khoa toàn thư".

Sau đó, nàng lợi dụng trí thức cùng quyển thần thư, bắt đầu tìm lộ phí lên kinh.

Bởi vì đề phòng mọi người phát hiện nàng bất thường, cho nên không dám làm gì to tát, tìm kiếm nửa năm, mới tìm đủ lộ phí, liền mang đứa nhỏ lên kinh.

Ở trên đường, gặp được môn đồ của Bách Kiếm Môn đang bị trúng độc, gọi là Phùng Chí Viễn, nàng cứu hắn, hắn liền đáp ứng hộ tống nàng lên kinh tìm trượng phu.

Trên đường đi, đã xảy ra nhất nhiều chuyện, hai người liền nảy sinh tình cảm, lại ngại miệng lưỡi thế gian, nên không dám biểu lộ.

Đợi bọn họ đến kinh thành, đã là một năm sau. Mà bây giờ Bạch Thanh, không thể đợi đến một năm.  

Nàng muốn Tô Mai liền vào kinh, trước khi thương thế nàng khỏi hẳn, Tô Mai cùng đứa nhỏ phải có mặt ở kinh thành, xuất hiện trước mặt Viên Mậu Lâm, vạch trần hắn nói dối  về gia thế mình khi diện thánh" Bởi vì phụ mẫu đều mất, gia cảnh bần hàn, nên vẫn chưa thành thân".

Quê nhà Viên Mậu Lâm và gia tộc Bạch thị đều ở Giang Nam cùng chung một huyện Nam Tầm, nếu là đi đường thủy, khoảng nửa  tháng là đến kinh thành.

Chuyện nàng phải làm là phái người đến huyện Nam Tầm, tạo cơ hội cho Tô Mai đi đến kinh thành bằng đường thủy. Không thể để cho nàng tốn nửa năm tìm lộ phí, lại mất thêm nửa năm mới gấp rút lên đường, nhi tử nàng đã biết gọi nương,nàng mới đuổi tới kinh thành.

Chuyện này nói thì dễ mà làm mới khó.

Vấn đề là ở chổ nàng, trước giờ nàng chưa từng chính tay làm chuyện gì, mọi việc đều dựa vào phụ thân cùng huynh trưởng.

Mà chuyện này, cũng không thể để bọn họ giúp đở, bởi vì,nàng không thể giải thích vì sao nàng lại biết Viên Mậu Lâm  ở quê nhà đã có thê có tử. ( Yul: có vợ có con)

Nhưng trong tay nàng không có nhân lực, nếu không dựa vào bọn họ, chuyện này sẽ làm không được.

Rốt cuộc, nàng quyết định nói rõ với huynh trưởng, thuận tiện, đem Thiên Nhược phản bội nàng lợi dụng tình cảm của nàng mà mưu lợi, cùng tẩu tử độc ác bất trinh, giải quyết cùng nhau.

#####

- Thường ngày, ngươi căn bản không quan tâm gia tộc Bạch gia, lần này, tại sao lại muốn ta phái người đem thuyền đi đón các tú tài trong tộc lên kinh dự thi?có chuyện gì nói rõ ra, nếu không ta tuyệt đối không đáp ứng.

Bị muội muội gấp rút kêu trở về, hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì đại sự, không nghĩ tới muội muội lại muốn hắn đem thuyền đi Nam Tầm, đón trong tộc tú tài vào kinh dự thi, mà hai năm sau mới tới mùa thi hương.

Bọn họ trong tộc, mặc dù xuất thân từ dòng chính, nhưng tằng tổ phụ ( yul: ông cố) lại là thứ xuất, hơn năm mươi năm trước, làm theo ý mình tự tách ra ở riêng.

Cho đến lúc phụ thân đậu thám hoa, rồi sau đó vào triều được đương kim hoàng thượng trọng dụng, trong tộc mới bắt đầu lui tới, tằng tổ phụ mẫu, nội tổ phụ mẫu ( yul: ông bà nội),mẫu thân mới cho phép dời mộ phần vào tộc mộ tổ tiên. Cũng có phần cảm tình, nhưng không sâu đậm.

Muội muội lại chưa từng đề cập đến chuyện trong tộc, hôm nay đột nhiên lại nói đến,hắn không cảm thấy kỳ quái mới là lạ.

Bạch Thanh cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại:

-Trước đây muội lúc nào cũng vội vàng, ước gì mình ngay lập tức xuất giá. Sau khi từ am Huyền Từ trở về, lại đột nhiên không muốn thành thân, ca ca chẳng lẽ không cảm thấy kì lạ?

- Đương nhiên là kì lạ! Nhưng muội không muốn thành thân, rất tốt.

Bạch Triệt nghe vậy rất vui mừng trả lời xong còn giải thích:

-Tuổi muội còn nhỏ, mới mười lăm mười sáu đã lập gia thất, đối với thân thể sẽ không tốt, chờ vài năm nữa rồi lại gả cũng không muộn.

Bạch Thanh trợn trắng mắt, tức đến đỏ mặt nói:

-Vậy huynh liền không hỏi tại sao muội lại như vậy?

- Có cái gì mà phải hỏi, muội muội ta không muốn gả, vậy thì không gả. Tên tiểu tử họ Viên kia có gì bất mãn, liền đi thú người khác đi, ta không hiếm lạ hắn, có phải không?

Nghĩ tới muội muội nhà mình đáng yêu lanh lợi, chỉ một lần đi xem hội thám hoa, liền bị người câu đi mất, mặc kệ vị ca ca là hắn đây cho phép hay không cho phép, làm hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

-Ca!

Bạch Thanh tức giận, bình thường ca ca đâu có trả lời như vậy, luôn đem vấn đề dời qua một bên, hết lần này đến lần khác, rõ ràng là trêu chọc nàng:

- Ca nghiêm túc nói chuyện với muội, được không?

-Được, được, được!

Bạch Triệt thấy muội muội nổi giận, liền liên tục xin tha, làm theo nàng mong muốn mang đề tài kéo trở về hỏi:

- Muội nói đi! Nói cho ca biết, vì sao muội thay đổi chủ ý?

- Là nương!

Bạch Thanh mắt rưng rưng nói:

-Lúc muội ở am Huyền Từ, là nương báo mộng cho muội. Nương không muốn muội gả cho Viên Mậu Lâm, bởi vì hắn lừa muội, lừa tất cả chúng ta. Hắn ở Nam Tầm đã có thê thất từ lâu, hơn nữa thê tử của hắn còn đang mang thai, sắp sinh. Lúc đầu, muội cũng không tin, nhưng mà nương nói, muội trên đường trở về sẽ gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Ca xem, muội thật sự xảy ra chuyện, bị gãy tay, nhất định là nương tức giận vì muội không tin lời nương, là nương không muốn muội gả cho hắn, cho nên...

- Im miệng!

Bạch Triệt nghiêm nghị quát lớn, cắt đứt lời nói bừa bãi của nàng. Còn định mắng nàng vài câu, nhưng nhìn nàng mặt mũi đầy nước mắt, bộ dạng rất đáng thương, không đành lòng trách mắng đành phải ôn nhu khuyên nhủ:

- Không được nói bậy, nương rất thương muội, lúc lâm chung còn dặn dò chúng ta phải chăm sóc muội thật tốt, phải yêu thương muội. Nương làm sao có thể làm muội bị thương, việc này, chẳng qua là ngoài ý muốn, là tiểu hài đồng nghịch ngợm đánh trúng mắt con ngựa, mới có thể làm mã chấn kinh, làm hại muội bị thương, như thế nào lại thành nương trách phạt, muội đừng suy nghĩ lung tung nữa, điều này không thể nào.

- Ca hãy tin tưởng muội, hắn thật sự có thê tử cùng nhi tử, lại còn muốn đình thê tái thú. Sau khi hoàng thượng tứ hôn, hắn mới viết hưu thư gửi về quê nhà. Ca ca phái người đem thuyền đến Nam Tầm đem nữ nhân kia mang về đây được không? Ca lúc này huynh tin tưởng muội một lần thôi có được không?

Bạch Thanh trong lòng hoảng sợ, cầu xin Bạch Triệt tin lời nàng. Nhưng trong lòng đầy áy náy cùng hổ thẹn không dám nhắc tới mẫu thân nữa.

Huynh trưởng nói đúng, nương thương nàng nhiều như vậy, trước khi chết vẫn chỉ muốn chiếu cố nàng, nương còn dùng hết công đức để cho nàng có cơ hội sống lại, nương khắp nơi đều vì nàng suy nghĩ, làm sao lỡ để nàng bị thương được.

Nhưng nàng chỉ có thể nói mọi chuyện dính líu tới mẫu thân, chứ  không tìm được lý do nào khác nữa.

Nếu huynh trưởng không chịu tin tưởng, không chịu hổ trợ, nàng phải làm như thế nào, mới có thể đem Tô Mai đến kinh thành, mới có thể giải trừ hôn ước, còn làm tên cặn bã Viên Mậu Lâm " Phượng Hoàng nam" bị xử tội? 

( Yul: phượng hoàng nam  trong câu này nghĩa là chỉ những nam nhân có xuất thân bần hàn dựa vào gia đình vợ để cầu mưu danh lợi,như câu" chim sẻ bay lên cây làm phượng hoàng")

Lúc này, Bạch Triệt cũng có chút tin tưởng lời của muội muội. Đúng là, muội muội trong một đêm tính tình đại biến, bọn họ có chút lo lắng hoài nghi, nay chính nàng nói ra, tuy  có chút chuyện làm người khó có thể tin, nhưng cũng có thể lý giải tính tình nàng sao lại thay đổi.

Thấy muội muội sợ hãi tuyệt vọng, Bạch Triệt trong lòng khó chịu, nhanh chóng hạ giọng ôn nhu, hứa hẹn nói:

- Chuyện này, để ca đi thăm dò chứng thực, chỉ là một giấc mộng, sao là sự thật được! Cứ coi như là sự thật, thì cũng không thể để thuyền của chúng ta dẫn người về được. Để ca nghĩ biện pháp, được không?

Hắn ngừng lại một lúc mới nói tiếp:

-Nếu thật sự có chuyện như vậy, sau khi đem nàng ta đến kinh thành, muội định làm gì?

Nếu nàng có ý định " giết chết chính thê, cũng muốn ở chung một chổ với hắn". Hắn phải sớm tìm cách cắt đứt ý định của nàng. Muội muội hắn không thể gả cho người ham mê danh lợi, ngay cả việc bỏ thê bỏ tử cũng làm được.

- Cáo hắn khi quân phạm tội, sau đó giải trừ hôn ước.

Bạch Thanh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đầy căm phẫn uất hận, làm Bạch Triệt toàn thân run rẩy.

P/s cho ta nói vài lời về nữ chính để mọi người quyết định có đọc tiếp hay không. Truyện này nữ chính không phải là nữ cường, không có tài trí hơn người trùng sinh lại nàng cũng chỉ biết mọi chuyện sau khi đọc một quyển sách. Nàng vốn ngây ngốc kiêu ngạo không biết tính kế.sau khi trùng sinh bản tính nàng vẫn vậy. Yul thấy chuyện này rất thực tế, nên mới quyết định edit. Ai không thích thể loại này thì đừng đọc. Đừng nói vài câu làm buồn lòng ta.thân ái!