Ác Ma Pháp Tắc

Chương 379: Thủ đoạn thế gia! ( Phần 1 )




Nháy mắt đã hết mùa hè, gió tây dần dần nổi lên, là lúc tháng mười, ngày mùa cũng đã kết thúc. Trong vài thành trấn là nơi giao giới của hành tỉnh Desa và Norin đều có treo bảng thông cáo trưng binh. Trên thông cáo viết công tước Hoa Tulip - lãnh chúa của hành tinh Desa cùng tổng đốc Bohan của hành tinh Norin cùng liên danh ký tên ra lệnh trưng binh.
Công tước Hoa Tulip được phép của bộ thống soái quân đội Đế Quốc vượt biên giới để trưng binh, kế hoạch lần này là sẽ chiêu mộ ở hành tinh Norin chừng hai sư đoàn bộ binh dự bị cùng với một sư đoàn kỵ binh dự bị, tổng cộng sáu vạn người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lệnh trưng binh quy mô lớn như vậy khiến cho cả dải Tây Bắc phải xôn xao.
Khiến mọi người kinh ngạc chính là theo như trong thông cáo của công tước Hoa Tulip thì đãi ngộ về quân hưởng, trang bị của binh sĩ riêng thuộc gia tộc Hoa Tulip so với quan quân còn cao hơn một chút. Dưới tình huống này, thế cuộc vùng Tây Bắc vốn đã dần dần ổn định, nay lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Trưng binh quy mô lớn như vậy, bao nhiêu năm nay mới là lần đầu. Một lần trưng dụng tới sáu vạn người, cho dù nhân khẩu của hành tinh Norin hơn gấp đôi so với hành tinh Desa... nhưng cũng là gánh nặng lớn.
Nhưng khiến bên ngoài ngạc nhiên nhất chính là dường như tổng đốc Bohan của hành tinh Norin đối với chuyện này khá là ủng hộ, thậm chí không tiếc việc hao tổn nhân khẩu, ngay cả chính vụ trước mùa đông cũng bỏ qua, xuất ra một số lượng lớn các quan viên cơ sở cùng một số quân phòng vệ để đến các địa điểm trưng binh duy trì trật tự.
Còn ở chỗ Đỗ Duy phái tới phụ trách trưng binh chính là cái tên Gada có biệt danh là "tiểu gà mờ". Tên gia hỏa này mặt dù có chút thô lỗ, nhưng lại là một hảo thủ về chỉ huy kỵ binh. Chịu trách nhiệm phụ tá cho Gada chính là kỵ sĩ Robert, thống lãnh sư đoàn bộ binh của gia tộc Hoa Tulip.
Dựa theo giao dịch ngầm giữa Đỗ Duy cùng với tổng đốc Bohan thì lần này chiêu mộ hai sư đoàn bộ binh, mỗi bên một sư đoàn. Còn một sư đoàn kỵ binh thì chia đều mỗi bên một nửa.
Ở gần nơi giao nhau của hai tỉnh, trong khu vực do Đỗ Duy chiếm lĩnh, đã lập nên một toà doanh trại. Một năm sau, tòa doanh trại này sẽ được thi công mở rộng hơn một bước, tạo thành một cứ điểm quân sự cố định, đủ để làm một đồn binh cho mười vạn đại quân trú đóng. Xem theo vị trí thì cứ điểm quân sự này đối với quân Tây Bắc cũng có được một tác dụng kềm chế nhất định.
Công tác trưng binh vô cùng bận rộn, hơn nữa lại khá phức tạp. Đỗ Duy đã hạ lệnh phải hoàn toàn dựa theo trình tự mà tiến hành, tránh tối đa để người của thế lực đối địch thâm nhập vào trong quân đội của mình. Có sự phối hợp của tổng đốc Bohan, mỗi binh sĩ chiêu mộ được, đều sẽ cẩn thận điều tra quê quán cùng hoàn cảnh của họ.
Cũng may là Bohan đã có kinh nghiệm quản lý nhiều năm tại hành tinh Norin nên về mặt này cũng nắm chắc.
Ngoài ra Đỗ Duy còn đón nhận thêm một tin tốt.
Lão bằng hữu của Đỗ Duy, đoàn trưởng Bein Ulrich của binh đoàn đánh thuê Bắc Phương Tuyết Lang, vào một tháng trước cũng đã tự mình mang theo một lượng hàng hóa lớn tới thăm hỏi Đỗ Duy, đồng thời cũng bày tỏ một ý nguyện của bản thân:
- Hiện có rất nhiều lính đánh thuê già, sau khi mạo hiểm cả đời thì giải ngũ rút lui khỏi kiếp sống mạo hiểm. Đám hán tử đã từng xông pha giữa những lưỡi đao tẩm máu này, thường thì khi về già cuộc sống lại khá tẻ nhạt. Mặc dù có một số người cũng đã gom góp được số vốn, nhưng cũng có nhiều người không giỏi quản lý tiền bạc, hay là vì trong sinh hoạt mạo hiểm, đã quen thói bài bạc vân vân, lúc nào cũng vung tay quá trán nên sinh hoạt dần trở nên khó khăn.
Đám người này dù sao cũng là những người đã chinh chiến cả đời. Mặc dù đám lính đánh thuê này phần lớn giải ngũ vì thân thể già yếu, thậm chí còn có cả tàn tật, nhưng dù sao cũng là những con người dày dặn kinh nghiệm, để họ tự sinh tự diệt cũng thật là đáng tiếc.
Đỗ Duy nghe được Bein Ulrich nói vậy lập tức vỗ tay ước định:
- Sau này đám lão binh của binh đoàn đánh thuê Tuyết Lang, Đỗ Duy hắn sẽ tiếp thu toàn bộ.
Đám người này dù sao cả đời mạo hiểm, mặc dù già yếu hoặc tàn tật, nhưng vũ kỹ vẫn còn, cho dù không thể dùng làm lính, vẫn có thể đưa vào trại lính, đảm nhiệm chức giáo quan, huấn luyện võ nghệ cho đám tân binh, vậy thì tuyệt đối thích hợp rồi.
Bein Ulrich đối với tính cách khẳng khái của Đỗ Duy vô cùng cảm kích. Sau đó liền lập tức kết hợp với vài binh đoàn đánh thuê cỡ nhỏ và vừa mà mình quen thuộc, đưa tới một số lão huynh đệ đã giải ngũ.
Lần này chính là đã một tên trúng hai đích, Đỗ Duy vừa cho đối phương một tấm nhân tình, trên thực tế lại cũng giải quyết được vấn đề nhân thủ không đủ của chính bản thân.
Công tác trưng binh của tổng đốc Bohan khí thế bừng bừng, còn nơi của Đỗ Duy cũng không phải là nhàn nhã gì.
Căn cứ theo mệnh lệnh từ bộ chỉ huy của quân đội Đế Quốc, hai vạn kỵ binh đóng trên thảo nguyên cuối cùng cũng mở được thành Lâu Lan, ở bên ngoài thành dựng trại trú quân.
Đỗ Duy đem chuyện này giao cho tướng quân gà mờ Ron Patton. Theo hiệp nghị ngầm giữa Đỗ Duy và Thần Hoàng Tử thì Đỗ Duy có thể giữ lại sáu ngàn kỵ binh.
Đỗ Duy rất kỳ vọng vào sáu ngàn kỵ binh này! Dù sao đám người này chẳng phải là tân binh, ai nấy đều là thiết kỵ tinh nhuệ có kinh nghiệm huấn luyện phong phú. Hơn nữa trong đó không ít là binh lính năm xưa của Ron Patton. Sau khi thu vào dưới trướng, chỉ trong thời gian ngắn là đã có thể tác chiến.
Trong chuyện này, Đỗ Duy không hề khách khí với Thần Hoàng Tử. Hắn khiến Ron Patton mang theo quân lệnh đến bên ngoài doanh trại. Cho hai vạn kỵ binh kia phân thành từng đội, sau đó để cho Ron Patton chọn lựa từng đội một, giữ lại hết tất cả trai tráng khỏe mạnh nhất trong mỗi đội, rồi lọc hết tinh nhuệ trong đám tinh nhuệ này. Từ hai vạn thiết kỵ, chọn lựa ra sáu ngàn người, tuyệt đối là một đội thiết kỵ tinh nhuệ bậc nhất.
Cuối cùng Đỗ Duy lại hạ lệnh, từ trong danh sách binh lính, đem tất cả những ai đã từng là thuộc hạ cũ của Ron Patton, toàn bộ giữ lại hết. Cho nên, mặc dù trả lại cho Thần Hoàng Tử một vạn bốn ngàn người, nhưng lực chiến đấu mạnh nhất đã giữ lại làm thủ hạ cho Đỗ Duy.
Chiến mã bồi thường của người thảo nguyên, phần được phát cho Đỗ Duy, toàn bộ đều cấp cho Ron Patton bổ sung vào kỵ binh.
Còn về phần một vạn tấm da bò... Đỗ Duy phái người mang hết đến thành Gileat.
Chưa tới năm ngày sau khi một vạn tấm da bò được đưa tới thành Gileat, trên bầu trời thành Gileat, chiếc khinh khí cầu đầu tiên chính thức được phóng lên.
Cái thứ khinh khí cầu này, Đỗ Duy đã từng làm qua khi còn ở quê nhà tại bình nguyên Rowling. Nhưng khi đó, cái gọi là khinh khí cầu vẫn còn quá đơn giản, chỉ có thể dùng để truyền tải một số thư tín hoặc vật phẩm quan trọng mà thôi.
Chủ yếu là nhiên liệu dùng để đốt ra khinh khí, cách pha chế vẫn còn chưa được tối ưu. Trải qua nghiên cứu của vài ma pháp sư trong thành Gileat, cộng thêm một số phương pháp pha chế do chính Đỗ Duy cung cấp, cuối cùng cũng chọn ra được một phương pháp điều chế tối ưu nhất! Lợi dụng dung dịch thuốc do mười sáu loại thuốc ma pháp luyện chế ra, trải qua quá trình làm loãng phân lượng đặc thù, trở thành nhiên liệu được chế tạo hàng loạt.
Khí nóng do mớ nhiên liệu này xuất ra sau khi bị thiêu đốt, về mặt lực nâng cùng tính ổn định thì đều đạt được hiệu quả tốt nhất hiện tại.
Phương pháp pha chế nhiên liệu này cũng được Đỗ Duy hạ lệnh trở thành một việc cơ mật được bảo vệ nghiêm mật. Ngay cả trình tự luyện chế cũng đã phân chia thành vài quá trình, giữa những quá trình này đều không hề có liên hệ lẫn nhau.
Đỗ Duy biết, kỹ thuật loại này vị tất đã có thể độc quyền được lâu dài, nhưng có thể lũng đoạn thêm được một ngày, thì coi như chính mình chiếm được ưu thế thêm một ngày.
Một vạn tấm da bò đã được khẩn cấp chế tạo thành khinh khí cầu. Theo kế hoạch trước đó, đem mớ phi thuyền này chế tạo phương tiện vận chuyển. Dựa theo trọng lượng thì có thể vận tải được chừng gần bốn tấn.
Mấy thứ này Đỗ Duy rất là rõ ràng. Phi thuyền khinh khí cầu bất kể là tốc độ hay phòng ngự đều rất là lạc hậu và yếu ớt, không thể làm lực lượng chiến đấu tại tiền tuyến, chỉ có thể làm phương tiện vận chuyển ở hậu cần mà thôi.
Nhưng dù sao mình cũng đã có thêm một lực lượng trên không, cũng coi như là một cách bổ sung cho ý tưởng hình thành lực lượng "không quân" cho chính bản thân.
Mấy phong thư do Đỗ Duy gởi đi thì rất nhanh chóng tới nơi. Ở bình nguyên Rowling, khi Đỗ Duy thành lập "Federal Express" thì liền lập thêm một chi nhánh tại Tây Bắc. Chi nhánh thứ nhất được thiết lập tại thành Lâu Lan.
Sau đó, phi thuyền khinh khí cầu tân tiến này đã bắt đầu trở thành đề tài bàn tán lôi cuốn nhất của người Tây Bắc.
Đáng tiếc, Đỗ Duy đối với động cơ hơi nước thì lại không biết chút gì, nếu không hắn thật sự sẽ tạo ra một cuộc cách mạng công nghiệp.
Nhưng cho dù không có bước đi thần kỳ như vậy, thống kê cuối cùng của Đỗ Duy về lực lượng trong tay, sau khi trưng binh, tổng số binh lực trong tay đạt được sáu vạn người, trong đó bao gồm một sư đoàn kỵ binh, hơn nữa khả năng chiến đấu lại không phải là yếu nhược.
Ngoài ra còn có một lực lượng trên không duy nhất tại đại lục – là không quân duy nhất từ trước đến giờ, thậm chí còn là một lực lương không có đối thủ.
Hơn nữa nhìn lại đám thủ hạ của bản thân, có thể coi như là cao thủ như mây, hai thánh kỵ sĩ, cộng thêm mấy tay ma pháp sư xuất sắc cường mạnh (bao gồm cả sự tồn tại đáng sợ của Gandalf và Medusa)
Dựa vào thực lực hiện tại thì ở Tây Bắc đã có thể dần dần vững vàng đặt chân rồi. Bất kể là quân Tây Bắc hay người thảo nguyên, chính bản thân mình cũng coi như là có chút vững tin.
Điều duy nhất khiến trong lòng Đỗ Duy có chút lo lắng chính là nữ kỵ sĩ Roline mang theo cả hạm đội đến vùng Nam Dương từ năm ngoái đến giờ vẫn không có tin tức... Chẳng lẽ đã trở mặt với Liên hiệp vương quốc ở Nam Dương rồi sao? Cả hạm đội của mình đều kẹt lại Nam Dương rồi sao? Nhưng khả năng này không phải lớn lắm. Đỗ Duy biết, dựa theo chút thuyền bè tồi tàn của Liên hiệp vương quốc Nam Dương, muốn chặn đường hạm đội của Roline thì cơ hồ là không có khả năng. Theo sự nhạy bén của Roline, cho dù gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ không đến nỗi cả một người báo tin cũng không về lại được.
Thời gian ngày ngày trôi qua, đã gần đến cuối năm. Khí hàn theo gió Tây Bắc càng lúc càng lạnh, mọi người cuối cùng cũng ý thức được mùa đông đã sắp đến gần.
Năm nay Đỗ Duy mặc dù không có thi triển ra kỳ tích thu hoạch lương thực khiến người người kinh ngạc kia, nhưng qua sự chuẩn bị cả năm, mùa đông này cũng không phải khó vượt qua. Lương thực dự trữ cho đến giờ vẫn còn rất là sung túc.
Nhưng là Đỗ Duy lại đụng phải một vấn đề mới.
Bá tước Billia cùng tên mập Dransa đều phái người cố ý tìm Đỗ Duy dò xét. Bọn họ đều rất lấy làm hứng thú với phi thuyền khinh khí cầu do hắn chế tạo ra.
Thứ đồ phi thuyền khinh khí cầu này, mức kỹ thuật không phải là quá cao, mấu chốt nhất chính là nhiên liệu! Không phải tùy tiện đốt cái gì cũng đều có thể sản sinh ra lượng khí nóng để khí cầu có thể bay lên được.
Hắn chưa hề nghĩ tới hiện tại sẽ chia sẻ những thứ này với người khác. Mặc dù bá tước Billia cùng với Dransa coi như có quan hệ không tệ với mình, hơn nữa chính mình cũng đã từng có được không ít điều lợi từ hai người này. Nhưng... bầu trời...
Tạm thời Đỗ Duy vẫn còn ý định muốn độc chiếm cả vùng bầu trời này của đại lục Roland.
Đối với người do bá tước Billia và Dransa phái tới đều cự tuyệt thẳng thừng, kiếm cớ để kéo dài thời gian.
Năm 961 của Đế Quốc đã chóng qua, theo mệnh lệnh của Thần Hoàng Tử, Đỗ Duy sẽ khởi hành tới đế đô một chuyến, tham gia khánh điển tân niên của đế đô. Nhưng là Đỗ Duy biết rất rõ lần này trở về sẽ có những gì chợ đợi hắn... Thần Hoàng Tử muốn kết thông gia, chuyện này lúc nào cũng gây áp lực trong lòng hắn.
Cuối cùng thì trước khi trở về đế đô, Đỗ Duy cũng phải tìm đến đám thuộc hạ của mình.
Hắn quyết định sẽ chính thức bàn luận rõ ràng chuyện này.