Ác Ma Pháp Tắc

Chương 662: Quyết định của Đỗ Duy




Hoàng tử Charlie nói câu này như chém đinh chặt sắt, trên gương mặt con trẻ tràn đầy khí chất kiêu ngạo lạnh lùng. Ngược lại, hai vị kỵ sĩ đều ngây người một lát, lúc sau kỵ sĩ mặt đen Stallone Nagar nhịn không được thốt lên:
- Ngài…
- Câm miệng, Stallone Nagar!
Giáo hoàng Paulo XVI lập tức quát bảo tên thủ hạ thiếu suy nghĩ, hắn sâu sắc nhìn hoàng tử Charlie:
- Điện hạ, là người của ta vô lễ. Xin tin tưởng rằng Quang Minh giáo hội tuyệt không có ý coi thường hoàng tộc và tầng lớp quý tộc.
Stallone Nagar mặt mày tím tái, liền không dám nói gì thêm, chỉ có thể cắn răng ngồi trở xuống. Nhưng Giáo hoàng liền ra lệnh cho 2 người phải lập tức xin lỗi hoàng tử Charlie, hai người hết cách, chỉ có thể làm theo.
Giáo hoàng nhìn vị hoàng tử nhỏ tuổi Charlie, trong lòng thầm cảnh giác.
Hoàng tử Charlie còn nhỏ tuổi mà đã có kiến thức và tài ăn nói thế này, tất nhiên là làm mọi người kinh ngạc. Nhưng càng làm Giáo hoàng trong lòng không thoải mái là vị hoàng tử này dường như không hề có ý tôn trọng Thần điện tí nào. Thậm chí, mơ hồ… dường như còn có vài phần địch ý.
Nên biết rằng, vị hoàng tử Charlie này, ai cũng biết rằng tương lai có chín phần sẽ kế thừa hoàng vị. Một vị hoàng đế mà ngay từ nhỏ đã có địch ý với Giáo hội thế này… đối với Thần điện mà nói, sợ là không phải là việc tốt gì.
Trong lòng dù nghĩ thế, nhưng Giáo hoàng lại cười ấm áp nói:
- Điện hạ Charlie, xin hỏi lỗi của tôi là ở đâu?
Hoàng tử Charlie đối diện câu hỏi của vị lãnh tụ tinh thần của đại lục này, rốt cuộc cũng lộ ra một chút khẩn trương. Dù sao tuổi hãy còn nhỏ, chỉ trích thẳng mặt sai sót của vị lãnh tụ tinh thần của đại lục này có chút lúng túng. Hắn hít sâu một hơi, liền bỗng nhiên nhìn thấy vị công tước hoa Tulip Đỗ Duy bên cạnh đang nhìn mình mỉm cười động viên.
Tên nhóc này lập tức thoải mái vài phần. Hắn chậm rãi nói:
- Bệ hạ, ngài nói thân phận kỵ sĩ cao quý. Không sai… Nhưng đó là đối với dân thường mà nói thôi. Theo như truyền thống, đối tượng mà kỵ sĩ trung thành là quý tộc, hoặc là đế quốc. Đối với quý tộc thân phận cao quý thật sự mà nói, cái gọi là kỵ sĩ, chẳng qua chỉ là những kẻ trung thành với mình mà thôi. Là bề tôi. Vậy thì, càng không cần nói tới hoàng đế bệ hạ. Đối với hoàng đế bệ hạ mà nói, tất cả kỵ sĩ trên đại lục đều là bề tôi, là binh lính. Thậm chí là nô bộc. Hoàng đế mới là chủ nhân thật sự của đại lục này. Đối với một ông chủ mà nói… làm gì có lý nào lại cãi nhau với đầy tớ. Với đạo lý phán xét của ông chủ, đây đơn giản là sự hoang đường. Nếu như chúng ta thật sự làm như vậy, có trời mới biết ngàn năm sau lịch sử ghi chép thế nào. Ta lo lắng, thậm chí bị người đời sau chế nhạo. Cho nên, ta cho rằng, Hoàng đế tuyệt đối không thể làm người phân xử. Chỉ 1 khả năng duy nhất. Chỉ có thể xuất hiện với thân phận "người ban thưởng", mà tuyệt đối không phải là phân xử cái gì, càng không thể tham gia vào trong đó.
Lời nói này gần như là không có gì sơ hở. Dù sao trên thế giới này, chế độ phân biệt giai cấp vẫn cực kỳ nghiêm khắc. Đặc biệt là tầng lớp quý tộc, đối với truyển thống của chế độ phân biệt giai cấp càng coi trọng hơn bất cứ cái gì. Bởi vì đây là huy chương chứng minh thân phận cao quý của bọn họ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Giáo hoàng trầm mặc vài giây, rồi giống như cười, cười nhẹ nói với Thần hoàng tử và lão hoàng đế:
- Xem ra là chúng ta đã sơ suất với tôn nghiêm của hoàng thất rồi. Xin hãy quên đi lời đề nghị hoang đường này.
- Nhưng phân xử... Stallone Nagar có vẻ như vẫn chưa hiểu được ý của Giáo hoàng.
- Phân xử?
Đỗ Duy đột nhiên mở miệng, lạnh nhạt nói:
- Lôi đài thi đấu, cần phân xử cái gì. Lại đâu phải là thi văn chương thi phú. Quyết đấu của võ giả, gươm đao không có mắt, sống chính là thắng lợi, chết chính là bại trận. Lại còn cần phân xử gì chứ.
- Đức ngài giám mục Đỗ Duy nói không có lý rồi. Tên Randall giảo hoạt mở miệng nói.
Hắn lần này trước khi chỉ trích Đỗ Duy đã học khôn được một ít, cố ý gọi Đỗ Duy là giám mục, nếu không hắn lo là Đỗ Duy cũng lấy cùng một lý do để mắng bản thân là bình dân mà dám trách quý tộc. Nên biết rằng, Charlie là hoàng tử, nhưng tước vị của Đỗ Duy cũng không thấp.
Trước tiên nhấn mạnh thân phận giám mục của Đỗ Duy, như vậy bản thân lấy thân phận kỵ sĩ trưởng kỵ sĩ đoàn của giáo hội phản bác Đỗ Duy thì sẽ không bị đối phương lấy vấn đề thân phận ra bới móc.
Randall tiếp tục nói:
- Tuy rằng nói võ giả quyết đấu gươm đao không có mắt, nhưng cũng là một trận thi đấu mà không phải là quyết đấu sinh tử. Lẽ nào phải để cho mỗi một người dự thi đều phải phân sống chết hay sao? Nếu nói như vậy, e là người chiến thắng cuối cùng không biết phải giết bao nhiêu người đây. Cho nên tôi cảm thấy rằng, vẫn cần phải có phân xử. Hơn nữa, phân xử này... nếu hoàng đế bệ hạ không thể đảm nhận, vậy thì nên mời mấy vị võ giả có thanh danh hiển hách của đế quốc đảm nhận vậy.
Đỗ Duy lạnh lùng cười, đột nhiên không âm không dương nói một câu:
- Vậy ngài cảm thấy nếu mời ngài kỵ sĩ có danh xưng Ngân Tiêu kiếm thánh Rodriguez tới phân xử thì thể nào?
Randall không có đề phòng, tự nhiên gật đầu nói:
- Ngài Rodriguez là cường giả thánh giai, nếu ngài ấy mà phân xử, ta nghĩ không ai có thể phản đối...
- Hừ.
Đỗ Duy dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn Randall, giễu cợt cười nói:
- Vậy đi. ngài Randall, giả sử ngài tham gia thi đấu đoạt được quán quân, vậy thì khi ngài Rodriguez làm trọng tài tự tay mang danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất" đưa cho ngài, ngài rất vui vẻ nhận lấy phải không?
- Cái này... Randall lập tức nhận ra mình lại vào tròng rồi.
Ngay cả hoàng tử Charlie cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn hai kỵ sĩ này.
Không sai, nếu là Rodriguez... Ngươi có thể vui vẻ nhận lấy danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất" mà hắn đưa cho sao? Hay là ngươi cảm thấy rằng mình có thể đánh thắng được Rodriguez?
- Không cần phải tranh nữa.
Thần hoàng tử đột nhiên cười, nhìn Giáo hoàng:
- Bệ hạ. Ta lại có một đề nghị, ngài xem thế nào?
- Con của ta. Ý kiến của con nhất định là rất sáng suốt. Xin mời nói.
Lão Giáo hoàng âm thầm lại chiếm tiện nghi của Thần hoàng tử.
Thần hoàng tử giống như không để ý, lạnh nhạt cười:
- Ta không hề nghĩ tới Thần điện cũng có hứng thú với lần thi đấu này. Nhưng nếu Thần điện đã muốn tham gia, vậy thì với chức vị trọng tài mà nói, ta thấy không bằng chọn ra bốn người. Ừ, Hiệp Hội kỵ sĩ dù sao cũng là tổ chức kỵ sĩ của đại lục, cho nên hội trưởng của Hiệp Hội kỵ sĩ Deron có thể coi là một người.
Mọi người gật gật đầu, dù sao, tuy rằng Hiệp Hội kỵ sĩ đã xuống dốc rồi, nhưng bảng hiệu vẫn còn, mặc kệ Deron có phải là phế vật hay không, hắn đảm nhận một chức vị trọng tài cũng có thể chấp nhận được.
- Ngoài ra, ta nghĩ giáo hội cũng nên phái người lấy một ghế.
Thần hoàng tử cười mỉm nói:
- Đương nhiên, người này phải mời Giáo hoàng bệ hạ sau khi trở về mới quyết định đi.
Giáo hoàng gật gật đầu.
- Người thứ ba... do hoàng thất chúng ta phái ra một võ giả cung đình làm đại diện. Ta nghĩ mời người đứng đầu võ sĩ cung đình của hoàng cung làm đại diện cho hoàng thất, có thể cho thấy sự tôn trọng của hoàng thất đối với đại hội kỳ này.
Đề nghị này đương nhiên là không có vấn đề gì.
- Vị trọng tài cuối cùng... do quân đội đế quốc phái ra một đại diện đi. Đó cũng là thể hiện sự coi trọng của quân đội đế quốc đối với lần đại hội này.
Không có vấn đề gì, lời này cũng không có ai có thể phản đối.
Chẳng qua, về mặt nhân tuyển... Thần hoàng tử tự nhiên nhìn về phía người mà mình tin cậy nhất: Đỗ Duy.
- Đỗ Duy, đề nghị lần này cũng là do ngươi nghĩ ra đầu tiên, hơn nữa thanh danh của ngươi ở đế quốc cũng vang dội, tiếng tăm công tước hoa Tulip vang khắp đại lục, trận chiến Tây Bắc, chiến công hiển hách, mà ngươi còn có quân hàm tướng quân của đế quốc. Vậy thì trọng tài thứ tư này, mời ngươi đảm nhận vậy.
Thật ra mọi người đều đã nghĩ tới. Ai cũng biết, người mà Thần hoàng tử tin cậy nhất hiện nay chính là vị công tước hoa Tulip này.
Nhưng, hành động của Đỗ Duy lại ra ngoài dự liệu của mọi người.
- Điện hạ, thần từ chối.
Đỗ Duy đột nhiên đứng dậy, sắc mặt thản nhiên:
- Xin tha thứ thần không thể tiếp nhận mệnh lệnh này của người... Thần không thể đảm nhận làm trọng tài lần đại hội này.
- Tại sao?
Thần hoàng tử cũng ngớ người ra.
- Bởi vì...
Đỗ Duy đột nhiên mỉm cười:
- Thần quyết định báo danh tham gia đại hội này. Thân là người tham gia thi đấu, để cho công bằng, thần tự nhiên không thể làm trọng tài được.
Mọi người đều ngây ngốc.
Vừa rồi mới bị Đỗ Duy giễu cợt, Randall nhịn không được cười lạnh nói:
- Đức ngài Giám mục, tuy rằng nói ngài tên tuổi uy chấn đại lục, nhưng ngài là một vị ma pháp sư. Đây... lại là thi đấu của võ sĩ.
- Ta biết đây là thi đấu của võ sĩ.
Đỗ Duy nhìn hắn, cười mà như không, đột nhiên lấy từ trong lòng ra một cái huy chương kỵ sĩ màu bạc, lấp lánh trong tay:
- Ngoài thân phận ma pháp sư, ta đồng thời cũng có danh hiệu kỵ sĩ. Ngài kỵ sĩ trưởng tôn kính, ngài nên biết rằng, trước mặt ngài đây là một kỵ sĩ cửu cấp có đầy đủ quyền uy và hợp pháp được Hiệp Hội kỵ sĩ đại lục công nhận.
Mọi người nhìn huy chương kỵ sĩ trong tay Đỗ Duy, ngây cả người ra.
Cửu cấp? Kỵ sĩ cửu cấp?
Đỗ Duy thở ra một hơi... Cái này, nếu nói hợp pháp thì tuyệt không có vấn đề gì. Đây chính là huy chương đẳng cấp kỵ sĩ do chính tay hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ đại luc cấp cho. Chẳng qua, sau khi rượu no thịt say tối hôm qua, tên gia hỏa Deron vừa ợ vừa miễn cưỡng đưa cho mình...
- Như vậy...
Thần hoàng tử nhịn không nổi buồn cười nói:
- Đỗ Duy, ngươi...
- Thần quyết định tham gia thi đấu, điện hạ.
Đỗ Duy mỉm cười:
- Thần cũng muốn chiếm lấy danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất" mang về nhà chơi.