Còn tám ngày nữa là sang năm mới. Cuối cùng thì thiên hạ đệ nhất tỉ võ đại hội cũng đã tuyên bố ngừng báo danh.
Từ lúc bắt đầu thông cáo cho đến giờ, tổng cộng đã hơn hai tháng rưỡi thời gian. Không thể không nói thời gian này cũng là rất chính xác. Như một số khu vực xa xôi, coi như biết được tin tức về đại hội, những võ sĩ ở đây muốn chạy đến đế đô dự thi. Chỉ sợ lộ trình cũng sẽ gần hai tháng.
Kết quả, sau ngày tuyên bố ngưng báo danh vẫn có một số võ sĩ lục đục chạy tới. Bởi vì bỏ lỡ thời gian báo danh mà oán giận không thôi, tập trung xung quanh tổng bộ của Hiệp Hội kỵ sĩ ra sức hò hét thị uy - Đỗ Duy cũng mặc kệ những người này, trực tiếp nhường nhiệm vụ cho binh lính trị an lôi bọn người kia đi.
Tính đến ngày báo danh cuối cùng, lần này thiên hạ đệ nhất tỉ võ đại hội báo danh nhân số tổng cộng đạt đến hơn bốn ngàn một trăm người. Đáng tiếc… tới lúc bắt đầu chiến đấu vòng loại, người tới dự thi lại thiếu đi hơn sáu trăm… Hơn sáu trăm người này đều là vì những " tác động bên ngoài" mà phải mất đi tư cách thi đấu.
Có khi là tại đế đô trong lúc đánh nhau vô tình tử nạn, có lúc lại là bị giam giữ tại nhà lao trị an địa phương, có trường hợp vì thấy đế đô tụ tập nhiều cao thủ quá, tự nhận thấy bản lĩnh không đủ liền dứt khoát lặng lẽ rời đi, để sau cùng khỏi phải xấu hổ trước mặt mọi người.
Bất quá những người này Đỗ Duy không cần, Deron càng không cần. Dù sao hắn cũng đã được lợi rất nhiều tiền bạc phi nghĩa, liên tục số lượng lớn "tái kinh" bán ra đã mang đến cho Deron gần một vạn kim tệ, hơn nữa mỗi kỳ "tái kinh" đưa ra thì lập tức cung không đủ cầu. Không ngừng in ấn rồi lại in ấn tiếp, khiến cho Deron đếm tiền đến nổi mỏi tay muốn đứt gân.
Mà hai tháng qua, Đỗ Duy đã sớm đem cái sân rộng của Hiệp Hội kỵ sĩ tổng bộ kia tu sửa lại mới mẻ hoàn toàn. Ở giữa sân là một vòng tròn cực lớn làm lôi đài, ước chừng cũng phải cỡ nửa sân đá banh.
Mà bốn phía của ba tầng lầu, Đỗ Duy cũng khẩn cấp xây dựng "khán đài", mặc dù đơn sơ thì có đơn sơ một chút, chẳng qua chỉ là đem bức tường hướng về phía lôi đài đập bể hết, sau đó dựng thêm lan can. Bất quá sau khi cẩn thận ngăn cách chia ra các khu vực thành ba tầng, ghế Vip đã có thể chứa một trăm mười sáu chỗ ngồi. Đỗ Duy còn dựa theo hình thức "sáo phiếu" tuyên bố bán ra, như vậy chỉ cần mua 1 sáo phiếu cho một lô ghế, thì có thể xem từ vòng loại cho đến trận chung kết.
Cùng ngày tin tức được đưa ra, hai vị trí tốt nhất tại khu vực VIP đã phân biệt tặng cho Hoàng thất và Giáo hội, hơn nữa nghe nói Nhiếp Chính vương điện hạ cùng Giáo hoàng bệ hạ đều sẽ đến quan sát trận đấu. Tin tức đó vừa lan ra ngoài, lập tức khiến hơn một trăm lô ghế còn lại bị các nhà giàu quý tộc đua nhau giành giựt - đây chính là một cơ hội tốt để cùng Hoàng thất và Giáo hội tiếp xúc thân mật a!
Cho dù giá tiền trên trời đến ba nghìn kim tệ một cái, nhưng chỉ trong ba ngày toàn bộ đều bán sạch, chỉ hơn một trăm lô ghế thôi đã ngay lập tức thu được ba mươi vạn kim tệ!
Còn về phần dãy ghế khách quý, tổng cộng làm ra hơn sáu trăm cái, cũng là dùng hình thức "sáo phiếu" bán ra, không bán lẻ, giá nêm yết là ba trăm kim tệ một chỗ ghế, chỉ trong vài ngày liền không còn một vé.
Chỉ mới vé của lầu hai và lầu ba thôi, mà đã thu được gần năm mươi vạn kim tệ. Nhìn con số trong sổ sách, Deron mặt mày ửng đỏ, xem ra quả thực đang hận không thể đè Đỗ Duy ra mà hung hăng hôn vài cái.
Năm mươi vạn kim tệ! Đây là năm mươi vạn kim tệ đó!
Cái tên Đỗ Duy này, không hổ danh là bàn tay vàng của Đế quốc! Hắn thực sự là đi tới đâu đều mang theo tài vận tới đó.
Nhìn về phần ghế ngồi ở lầu một… Đỗ Duy dứt khoát vung bút lên, dựa theo trận đấu mỗi ngày mà bán ra ba đồng một vé - giá thấp như vậy khiến cho Deron có chút kinh ngạc, bất quá Đỗ Duy cười cười nói:
- Ghế trên lầu chỉ dùng để bán cho những người có tiền ở đế đô thôi! Đế đô dù sao trải qua hơn mấy trăm năm hoà bình kinh doanh, người có tiền rất nhiều. Nhưng còn sân rộng như vậy, người xem đa số là dân chúng bình thường, đối với những người này, mấy tiền đồng đã là sinh hoạt phí một ngày của họ, bọn họ không có khả năng móc ra nhiều hơn chỉ để đến xem một hồi náo nhiệt, cho nên giá tiền cũng không cần phải định cho cao. Nếu không chỉ sợ sẽ không có ma nào thèm đến coi.
Cho dù là vậy, vé của lầu một trên sân dành cho mấy ngàn người cũng đã nhanh chóng tiêu thụ sạch sẽ, dù sao đối với những bình dân này mà nói thì mấy đồng cũng là một khoảng chi tiêu không nhỏ. Rất nhiều người vẫn còn ngắm nghía… bất quá Đỗ Duy tin chắc, sau khi các trận đấu bắt đầu, vé sẽ nhanh chóng bán hết thôi.
Dựa theo tính toán, chỉ cần bán vé lầu một, cũng đủ để thu hồi tiền vốn bỏ ra cải tạo sân thi đấu này rồi.
Lầu hai lầu ba thu vào năm mươi vạn kim tệ. Đỗ Duy đưa cho Deron mười vạn, sau đó chính mình cầm mười vạn. Còn lại là vung tay một cái, toàn bộ quyên tặng cho quốc khố của Đế quốc - hành động như vậy khiến cho Nhiếp Chính vương hết sức hài lòng. Tài chính đại thần đêm đó còn tới tận cửa nhà Đỗ Duy cảm kích một phen. Thậm chí còn đưa ra ý kiến cho em của Đỗ Duy cùng cháu gái của hắn thành hôn luôn cho rồi.
Đỗ Duy nghe xong trong lòng than thở: Gabri mới có mười bốn tuổi thôi! Dựa theo tập tục của đế quốc, miễn cưỡng cũng có thể. Nhưng cháu gái của lão già này mới có mười hai tuổi! Đây quả thực là phạm tội!
Bởi vì số lượng người dự thi quá nhiều, nếu như từng đôi chém giết, hai người một trận thì chỉ sợ đại hội này xem đến mùa xuân sang năm cũng chưa hết!
Cho nên Đỗ Duy cùng Deron cùng nhau thương lượng. Deron ra mặt, sau khi cùng với ba vị giám khảo thảo luận một hồi, đưa ra quy tắc đấu loại: cho các tuyển thủ rút thăm, sau đó cứ tám người thành một tổ cứ thế quần ẩu!
Tám người cùng lên lôi đài, người nào đúng vững sau cùng, chính là người chiến thắng!
Đề nghị này cũng nhận được một số chất vấn, dù sao thì một người muốn đánh thắng bảy người đối thủ thì khó khăn cũng rất lớn! Cho dù nói đúng là một vị võ sĩ ưu tú có thể một người đánh bại bảy người bình thường là rất đơn giản, nhưng mà… Đây chính là trận đấu của võ sĩ! Nếu như trong một tổ, một người lục cấp võ sĩ gặp phải bảy người năm cấp võ sĩ, như vậy xem như vị võ sĩ lục cấp kia thực lực có mạnh đến đâu, cũng khẳng định không đánh lại bảy người cấp năm!
Bất quá Deron nói ra cách nhìn của Đỗ Duy:
- Trận đấu không chỉ là so sánh về thực lực hơn người mà còn có trí tuệ! Trong tràng quyến đấu, cũng không phải chỉ có người cậy mạnh, cũng có người động não, ẩn dấu chính mình để bảo tồn thực lực… v….v… Chúng ta muốn tuyển ra người vô địch, chính là có thể dẫn dắt kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland phát triển đứng đầu, cũng không thể chỉ tuyển một người chỉ có sức mạnh mãng phu mà không có đầu óc. Nếu thật sự gặp tình huống này, hắn sẽ trở thành người mạnh nhất của tổ đó, trở thành mục tiêu đón nhận địch ý của các tuyển thủ khác. Như vậy tất nhiên hắn phải ra sức động não!
Lí do này dễ dàng thuyết phục ba người giám khảo còn lại.
Cách năm mới bốn ngày, thiên hạ đệ nhất tỉ võ đại hội chính thức bắt đầu!
Vòng đấu loại, lôi đài rộng lớn bị chia làm tám lôi đài nhỏ, mỗi một lôi đài nhỏ đều có một tiểu tổ chém giết trên đó, thời gian chỉ có một nén nhang! Sau khi nén nhang cháy hết, ước chừng khoảng nửa giờ, nếu sau nửa giờ mà cả tiểu tổ không phân thắng bại, thì cả tổ đều sẽ bị loại.
Mặc dù có chút bất công… Cứ như thế sẽ khó tránh khỏi một số "Tổ tử thần". Chỉ cần có một số tuyển thủ thực lực tương đối đồng thời ở cùng một tổ, hoặc là trong thời gian quy định không cách nào kết thúc trận đấu, cả tiểu tổ đều bị loại… bất quá Đỗ duy với cái nhìn này có nhận xét như sau: Trên thế giời này không bao giờ có công bình tuyệt đối! Đôi khi, vận khí cũng là một loại thực lực!
Như "World Cup" ở kiếp trước của Đỗ Duy… cũng là phân tổ ra đá. Đến cuối cùng, đội vô địch cũng chưa chắc đã đánh bại toàn bộ đội mạnh, chỉ cần đánh bại đối thủ ngẫu nhiên thì sẽ có thể thu được ngôi vô địch … Ngươi có thể nói đây là công bằng không?
Bất kể thế nào, trong lúc mọi người đang ồn ào náo nhiệt đánh giá. Trận đấu chính thức bắt đầu!
Đỗ Duy không có trận đấu vào ngày đầu tiên, tiểu tổ của hắn thi đấu vào ngày thứ hai. Cho nên hôm nay hắn rất vui vẻ ngồi ở lầu ba nhìn xuống phía các tuyển thủ đang chém giết.
Zach nhỏ cũng đem theo một nhóm người ngồi ở lầu một, gần lôi đài nhất, thậm chí còn lấy vé để trên bàn. Mấy tên thủ hạ phía sau thì không ngừng ghi ghi chép chép gì đó.
Bởi vì hôm nay tham gia đấu loại có vài người được xem là tuyển thủ đứng đầu. Làm thủ lãnh của tập đoàn cá độ lần này, Zach nhỏ muốn đem kết quả của các trận đấu ghi chép lại, sau đó dựa theo ghi chú mà đưa ra tỉ lệ cá độ, đồng thời dựa theo kết quả thắng bại mà thay đổi.
Sau cùng, trận đấu đầu tiên, rất nhiều con bạc thua trắng tay!
Hiển nhiên, xem ra cái mốc "cấp bậc kỵ sĩ" này không thể dùng để đánh giá thực lực cao thấp được!
Hôm nay trong tiểu tổ đầu tiên, có hai người thuộc dạng đối tượng đứng đầu rất được chú ý phân ở cùng một tiểu tổ. Hai người này đều có thực lực cấp năm, xem như trung cấp võ sĩ, đều có thể xuất ra đấu khí. Mà sau khi rút thăm, cả hai đều bị phân vào cùng một tổ, lập tức khiến cho rất nhiều dân cờ bạc chú ý, đồng thời sáu người còn lại trong tiểu tổ đều chỉ là một ít kỵ sĩ cấp hai cấp ba mà thôi.
Dựa theo suy đoán thông thường, tổ này đại khái sẽ biến thành tràng đấu cá nhân giữa hai tên gia hoả cấp năm.
Nhưng rốt cuộc, kết quả lại nằm ngoài dự định của mọi người!
Từ lúc bắt đầu trận đấu, hai tên gia hoả này cũng rất thông minh. Thậm chí ngay từ lúc đầu, cả hai liền rất ăn ý không báo trước cho đối phương nhưng lại ngầm kết thành liên minh, kế hoạch xử lý hết đám tuyển thủ cấp thấp còn lại! Như vậy có thể phòng ngừa chính bản thân mình trở thành hạc giữa bầy gà mà bị sáu tuyển thú khác vây công.
Nhưng khiến người xem trợn mắt há hốc mồm lại chính là, hai tên cao thủ cấp năm sau khi liên thủ đánh văng năm tên tuyển thủ cấp thấp rớt đài, sau cùng ngoại trừ bọn họ chỉ còn lại một người trẻ tuổi nhìn qua rất gầy yếu… Căn cứ theo tuyên bố trước trận đấu, tên thanh niên này chỉ có thực lực cấp ba, hơn nữa chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Một người trẻ tuổi có thực lực cấp ba, đối mặt với hai tên cao thủ cấp năm liên thủ công kích… kết quả cuối cùng là…
Dưới con mắn trợn muốn lọt tròng của chúng nhân… tên thanh niên này một thân áo vải thô màu xám, sau đó cầm một thanh trường kiếm cũ nát, thét lên một tiếng quát chói tai. Trên trường kiếm phát ra một làn đấu khí màu xám!
Kết quả. Hắn một kiếm đem hai tên cao thủ cấp năm liên tục lùi về phía sau. Đem kiếm của đối phương chém bay đi luôn! Sau đó thừa dịp một tên đang ngây người, bay lên đá một cước ngay ngực hắn, trực tiếp bắn ra khỏi võ đài!
Tên bị đánh bay kiếm kia đã hộc máu tại chỗ, cho nên lúc người trẻ tuổi chỉ kiếm ngay cổ họng của mình, hắn rất dứt khoát giơ hai tay lên, tỏ vẻ nhận thua!
Toàn trường đều xôn xao cả lên!
Sau đó, dưới sự hò hét của vô số người xem, người thanh niên này đi xuống lôi đài, nghênh đón sự hoan hô của mọi người. Ngay cả Đỗ Duy cũng tại ghế lô của mình, đứng lên mỉm cười vỗ tay…
Hắn đương nhiên rất cao hứng! Hai tên kia bị đánh bại khiến tập đoàn cá độ của hắn thu được lợi nhuận cực lớn!
- Người thanh niên này tên là gì?
Đỗ Duy hỏi Deron đứng kế bên, hắn nhìn xuống người trẻ tuổi đứng dưới đài kia. Cái tên kia gầy teo cao cao, tóc màu xanh biếc, mặt mày đang hớn hở nhưng thật ra ánh mắt lại rất kiên định, vừa nhìn liền biết ngay đây là một tên tiểu tử rất kiên cường.
Deron lục trong danh sách tuyển thủ thi đấu hôm nay, sau đó cười nói:
- A, tìm được rồi, hắn gọi là Pocolo… một cái tên cổ quái.
Ngày thứ nhất được chú ý cũng không chỉ có trận này. Tại một trận đấu khác cũng có một người cao thủ lục cấp, hơn nữa hắn còn là một vị Thần Thánh kỵ sĩ!
Một tên lục cấp Thần Thánh kỵ sĩ, thực lực tuyệt đối không phải là đùa! Điểm này ai cũng biết! Cho nên trong tổ này, mọi người đều cho rằng tên kỵ sĩ này nhất định sẽ chiến thắng - không thể nghi ngờ, hắn cũng là tên nổi danh nhất tổ này!
Nhưng kết quả lại là, một người tóc xù xì như rơm rạ hơn hai mươi tuổi, sở hữu một khẩu âm nặng chất phương nam. Mặc một bộ áo vải thô võ sĩ màu trắng, thậm chí vũ khí cũng không có rút. Dùng một loại tốc độ gần như quỷ mị trên mặt đất, chỉ trong chốc lát đem đối thủ của hắn đánh bay khỏi võ đài!
Cuối cùng hắn dễ dàng tránh đường kiếm của tên kỵ sĩ cấp sáu, lướt tới trước mặt tên này. Dùng một quyền đánh vào eo của tên kỵ sĩ, trực tiếp đánh văng hắn ra khỏi lôi đài… Khiến cho Đỗ Duy phải chú ý chính là, tên lục cấp kỵ sĩ kia sau khi rơi khỏi lôi đài liền nhảy thẳng dậy, nhìn qua không hề có thương tổn nào!
Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu cái tên kia xuất thủ rất có chừng mừc! Hắn có thể dễ dàng khống chế lực lượng của bản thân!
Đem địch nhân đánh văng khỏi lôi đài không khó. Cái khó chính là còn khiến đối phương không hề bị thương! Khả năng khống chế lực lượng trong một phạm vi cực nhỏ, khiến đối phương mất đi sức chống cự, lại không hề thương tổn đối phương…
Tên tiểu tử này là một cao thủ! Đỗ Duy lập tức đưa ra phán đoán: Thực lực của hắn ít nhất phải thất cấp trở lên!
- Hắn tên là gì?
Đỗ Duy lập tức hỏi Deron.
- … Hắn gọi là… lại là một cái tên cổ quái. Kakalot. Đến từ vùng đầm lầy phương Nam. Đây chính là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Đỗ Duy
- …
Nhưng hôm đó lại còn có thêm một người, với cái tên cũng đủ khiến mí mắt của Đỗ Duy nhảy loạn lên!
Người kia tại tiểu tổ của mình. Chỉ cần nhìn mặt một cái, liền đem bốn người tuyển thủ cấp bốn và hai người cấp ba ra cắt đứt chân của họ. Sau cùng một người sợ đến nỗi tự mình nhảy xuống lôi đài… Mà cái tên xuất sắc lần này, tư liệu ghi lại là hắn chỉ là… võ sĩ cấp một!
Hơn nữa, tư liệu ghi lại là hắn đến từ… một cái thôn nhỏ tại rừng rậm Băng Phong phương bắc. Hai mươi tám tuổi, tên gọi … Cadic!
Con mắt Đỗ Duy trợn trắng!
Pocolo? Kakalot? Cadic? (3 nhân vật chính trong truyện 7 viên ngọc rồng)
Con mẹ nó… Quả thật đúng là "Thiên hạ đệ nhất tỉ võ đại hội" a!
Đỗ Duy thậm chí rất muốn chỉ vào lão thiên mắng to vài câu: Lão thiên a, ngươi có phải hay không muốn ta chơi game 7 DragonBall a! Rốt cuộc là có hay không Thần rùa a! Có hay không Thên Xin Hăng a! Có hay không không Son Go Ku a!!!
Mặc dù tên của mấy người kia… trùng hợp đến mức đáng giận. Bất quá hắn rất nhanh liền trở nên vui vẻ.
Tại sao ư?
Mấy tên được đánh giá cao toàn bị giết chết, vậy tự nhiên song cá độ của hắn thu được lợi nhuận rất to a!
Tối hôm đó Đỗ Duy ôm mộng đẹp nằm ngủ. Đồng thời cho người sửa chữa bảng đánh giá, đem ba người thuộc nhóm "DragonBall" đánh giá cao hơn một chút.
Ngày thứ hai, trên sân của Hiệp Hội kỹ sĩ, người xem đến chật ních! Ngay cả trên sân rộng vé cũng không còn, thậm chí bên ngoài đường cái còn xuất hiện thêm một loại nghề nghiệp mới chưa từng có ở Roland đại lục - Bán vé chợ đen, hay còn được gọi là "Cò" (Cow)
Bọn người đó vẻ mặt thần bí nhìn những người đang đi tới đi lui. Thấy những người này vì mua vé không được mà mặt mày ủ rũ. Liền lén lút đến gần, giở giọng quái dị hỏi:
- Người anh em, có muốn mua một vé không a! Hôm nay chính là ngày công tước hoa Tulip đại nhân xuất trận a!
Đương nhiên. Đỗ Duy đối với việc này hoàn toàn không biết gì hết. Hắn cũng không biết chính mình đã mang đến cho đại lục này một loại nghề nghiệp mới.
Hắn đang ngồi ở phòng nghỉ của tuyển thủ.
Hôm nay ngoài sân phi thường náo nhiệt. Cơ hồ có thể nói là người người tấp nập, sân rộng cùng khán đài toàn bộ đều chật ních. Trên lầu toàn bộ ghế lô đã không còn chỗ ngồi.
Rất hiển nhiên… hôm nay sở dĩ có nhiều người như vậy đi xem, đều là hướng về phía công tướng hoa Tulip danh tiếng mà tới!
Rất nhiều người đều tò mò. Vị… ma pháp sư thiên tài này, vũ kỹ của hắn rốt cuộc tới cỡ nào đây, hoặc giả hắn có rất nhiều vũ kỹ mạnh mẽ hay không!
Lúc bắt đầu trận đấu, Đỗ Duy là người đầu tiên trong tổ tám người bước lên lôi đài. Tức thì toàn trường một trận sấm dậy!
Chợt thấy trên khán đài phía trên truyền đến một tràng nhiệt liệt vỗ tay và hoan hô. Trong đó còn có tiếng hét chói tai của rất nhiều thiếu nữ.
Mà ở trên khán đài kia, thậm chí còn có một số người cực độ sùng bái công tước hoa Tulip, đã đem cả băng rôn chiêu bài tới!
Cái gì "Tulip tất thắng" và một số loại linh tinh. Coi như cũng có tính hàm súc đây.
Còn có một thiếu nữ hơi điên cuồng. Nhảy dựng lên quay về phía võ đài nhìn Đỗ Duy thét lên chói tai:
- Công tước đại nhân, lấy ta đi! Ta rất đẹp, còn là xử nữ nha!
- Công tước đại nhân, ta nguyện ý làm tình nhân của ngài! Tên của ta là …
- Công tước Đại Nhân, người quá sức mê người! Ta nguyện ý vì người hiến thân!
Đàn chim "chim chíp, líu lo". Khiến cho Đỗ Duy nhịn không được ra một đầu đầy mồ hôi lạnh.
Mà ở phía ghế bên trong, Thần hoàng tử nhìn thấy cảnh này, nhịn không được sờ cằm cười nói:
- Ha ha ha! Xem ra đế quốc chúng ta "Đệ nhất tình thánh" danh hiệu này rốt cuộc cũng có người xứng đáng! Từ khi tộc trưởng gia tộc Liszt qua đời, danh hiệu "Đệ nhất tình thánh" của Đế quốc vẫn còn trống a.
Ngồi bên cạnh, hoàng tử Charlie vẻ mặt không nhìn được, hắn muồn nhìn thấy thân thủ của sư phụ mình.
Công chúa Kalinna thì ngược lại, nhìn về phía những cô gái đang điên cuồng kêu gào tên Đỗ Duy, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét không hề che giấu.
Một hồi hò hét vang dội. Trận đấu bắt đầu!
Ngoài ý muốn của Đỗ Duy, trước khi bắt đầu trận đấu, hắn đã chuẩn bị rất tốt: trên tay cầm lấy chuôi trường cung của mình, nhìn bảy tên đối thủ truớc mặt. Theo lẽ thường thì nhất định mình là nhân vật sáng giá nhất trong tiểu tổ này, khẳng định sẽ là cái đinh trong mắt của mọi người. Đỗ Duy lo lắng những người này sẽ vây công mình.
Nhưng kết quả…
Một giây… mười giây… ba mươi giây trôi qua…
Bọn ngươi kia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai dám động thủ trước!
- Này! Ta nói các ngươi, chẳng lẽ đến đây ngắm phong cảnh sao! Mau ra tay đi!
Đỗ Duy không nhịn được nói.
Trái lại mấy tên gia hoả gần Đỗ Duy nhất, vẻ mặt rất bất đắc dĩ nhìn Đỗ Duy. Đột nhiên một tên trong đó thấp giọng nói:
- Công tước đại nhân! Van cầu ngài, tuỳ tiện phát ra vài chiêu, tự chúng tôi nhảy xuống lôi đài là được rồi…
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Những người khác vội vàng gật đầu.
Đỗ Duy:
- … Các ngươi…
Cái tên kia vẻ mặt nịnh nọt cười gian nói:
- Ngài đừng khách khí a! Chúng ta là thân phận gì, sao dám cùng ngài động thủ đây!
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Những người khác lại nhao nhao gật đầu.
Đỗ Duy lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra!
Nguyên lai là tổ này của Đỗ Duy… chính là vị đế quốc công tước sáng giá nhất, thân phận như thế, ai dám cùng hắn động thủ!
Mặc dù mọi người cho rằng vị công tước này hơn phân nữa sẽ không có vũ kỹ … Nhưng người ta là công tước a!
Ngươi dám chém hắn một kiếm? Đánh hắn một quyền? Đá hắn một cước?
Hừ!!! Cho dù ngươi có thắng trận đấu này đi nữa, ngươi còn có mạng đi ra khỏi đế đô sao?!
Xem như công tước đại nhân nhân từ, không cùng so đo với ngươi, nhưng trong đế đô còn có hằng hà sa số kẻ muốn ôm bắp đùi ngài công tước! Công tước đại nhân chính mình không động thủ, nhưng đám người kia nhất định tự nguyện vì hắn mà "trút giận"!
Chiến thắng giải đấu, giật lấy tiền thưởng?
Nhưng cũng phải còn mạng mới xài được!
Đỗ Duy nhịn không được cười khổ… trong thâm tâm của hắn kêu gào, thật sự hắn không có chút nào định sẽ ỷ thế hiếp người a!!!
Hắn nghĩ tới đây, dứt khoát không cùng mấy tên này nhiều lời nữa. Cau mày nói:
- Không cần nhiều lời! Đánh đi!
Nói xong, Đỗ Duy đi tới trước một bước, ngón tay vừa mới giơ lên, hướng về dây cung chuẩn bị kéo… nhưng vừa mới thấy Đỗ Duy giơ tay lên chỉ. Tên gia hoả ở gần hắn nhất lập tức sắc mặc trở nên vui mừng, sau đó quát to một tiếng:
- Thật là lợi hại!
Lời vừa thốt ra, tên kia đã "kêu thảm thiết" một tiếng, thân thể ra sức bay ra phía sau văng ra ngoài, trực tiếp rớt xuống dưới lôi đài!
Đỗ Duy ngây dại! Hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, dở khóc dở cười , theo bản năng liên tục khoát tay:
- Các ngươi không nên…
Nhưng vừa thấy Đỗ Duy "khoát tay", hai tên đứng trước mặt Đỗ Duy lập tức nhìn nhau, cực kỳ ăn ý kêu lên hai tiếng "A, A" thảm thiết. Trong đó một tên vẫn còn khoa trương quát to:
- Phách không chưởng thật là lợi hại!
Nói xong, hai tên này đã "phi thăng", nặng nề bay ra ngoài lôi đài.
Đỗ Duy thiếu chút nữa là tức đến ngất xỉu, hai hàm răng cắn đến rung lên khanh khách, gắt gao nhìn mấy tên đối thủ còn lại:
- Các ngươi! Các ngươi rốt cuộc có đánh hay là không?
- Tiểu nhân không dám!
Mấy người này nhao nhao lắc đầu, bộ dáng cực kỳ khúm núm.
Đỗ Duy nổi giận!
"Các ngươi không đánh, thì ta đánh!"
Nghĩ tới đây, hắn vọt tới phía trước, quay về phía hai tên kia, giơ chân lên chuẩn bị đá…
Nhưng khi Đỗ Duy vừa nhấc chân lên, hai tên kia lập tức vui mừng ra mặt, sau đó thống khổ kêu rên hai tiếng, trực tiếp trái phải hai người văng ra khỏi lôi đài…
Nhìn thấy trên lôi đài, Đỗ Duy chỉ trong chốc lát đã "xử lý" xong năm tên địch thủ, dưới đài đã sớm im thin thít!
Nhưng ngồi ở lô ghế trong, Thần hoàng tử đã cười đến độ lăn lộn. Hắn thuộc dạng thông minh, trong nháy mắt liền hiểu ra điểm vi diệu trong đó, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Đỗ Duy trên mặt khó coi. Phía dưới đầy tiếng la ó, trên mặt hắn một hồi trắng ba hồi xanh, hắn hung hăng nhìn chăm chú hai tên đối thủ sau cùng, nhìn tên bên trái quát lớn:
- Ngươi! Chính là ngươi! Mau tới đây đánh ta!
- Tiểu nhân không dám!
Người này lùi lại sau hai bước.
- Đánh ta đi!
Đỗ Duy tiến về phía trước bước tới.
- Tiểu nhân thực sự không dám!
Người này lại lui về phía sau lần nữa, bộ dáng hết sức sợ hãi.
- Ngươi đánh hay không?
Đỗ Duy quắc mắt trừng trừng, tiếp tục bức về phía trứơc.
- Tiểu nhân tuyệt đối không dám!
Người này lại lui ra sau lần nữa.
- Ta để cho ngươi đánh!
Đỗ Duy lại bức về trước.
- Tiểu nhân thật sự không… A!
Người này vừa nói được một nửa, thân thể lại tiếp tục thối lui, nhưng lại bước vào khoảng không - hóa ra hắn liên tục lui ra sau, đã sớm lui đến cạnh lôi đài, một bước vừa đặt, liền rớt xuống.
…Đỗ Duy lại giải quyết một đối thủ nữa!
Đỗ Duy đứng như trời trồng, tức đến thiếu chút nữa hộc máu.
Dưới đài mấy ngàn người xem nhao nhao phẫn nộ hò hét:
- Có gian trá! Đánh giả bộ! Có gian trá! Dàn xếp trận đấu.
Có người còn hô to :
- Trả vé! Trả vé!
Trên khán đài, Nhiếp chính vương đã cười đến độ rớt cả chén trà xuống lan can, tay ôm bụng, thân thể co quắp lại.
Mà Đỗ Duy đứng trên lôi đài, nhìn về "đối thủ" cuối cùng của mình.
Đỗ Duy thu hồi cơn giận, đột nhiên dùng một loại khẩu khí cực kỳ thân thiện. Hướng về người đó ôn nhu nói:
- Ngươi tới đánh ta đi , ta sẽ không trách tội ngươi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Người này bắt đầu khóc lóc:
- Đại nhân, có chết ta cũng không dám a.
- Ta để ngươi đánh, ngươi còn sợ cái mẹ gì!
- Ta … Ta cái gì cũng sợ a.
Người này trả lời khiến trong lòng Đỗ Duy phun máu.
- Thế này, ngươi đến đây. Chém ta một nhát, ta cho ngươi một vạn kim tệ! Đá ta một phát, ta đưa ngươi hai vạn!
Người này vẻ mặt cầu khẩn:
- Đại nhân! Tiểu nhân nguyện đem toàn bộ gia sản nộp cho đại nhân … Cầu ngài tuỳ tiện ra tay, đánh ta rớt xuống đi…
Đỗ Duy trong lòng vừa động:
- Ngươi mau mau ra tay. Chỉ cần ngươi động thủ, ta sẽ phong ngươi làm quan thống lĩnh!
Người này rốt cuộc ngừng khóc. Trên mặt hắn hiện ra một tia quyết liệt! Đỗ Duy vừa nhìn thấy, trong lòng liền vui vẻ - Hắn rốt cuộc đã muốn động thủ rồi.
Kết quả… Người kia đột nhiên rống to một tiếng, hướng về phía Đỗ Duy mãnh liệt đánh tới! Đỗ Duy đứng tại chỗ, tay cầm trường cung chuẩn bị đón đỡ thì…
Tên bay cao hơn đầu Đỗ Duy! Trực tiếp từ vị trí đỉnh đầu Đỗ Duy vọt qua. Sau đó… Bùm một tiếng, rơi xuống dưới lôi đài… !
Chỉ thấy hắn vẫn còn "ra sức" rên rỉ vài cái. Trong miệng ói ra một ngụm máu tươi! Nhìn Đỗ Duy, hét lớn :
- Công tước Đại nhân thần công cái thế! Lợi hại lợi hại, Tiểu nhân bội phục!
Nói xong , thân thể run lên, trực tiếp "ngất" đi.
Đỗ Duy cầm trường cung, cả người cứng đơ, đứng như trời trồng. Gắt gao nhìn người kia biểu diễn …
"Ta , Ta muốn đánh lộn!" Đỗ Duy ngửa mặt lên trời bi phẫn thở dài.