Tin tức công tước Hoa Tulip giết người ngay trên lôi đài không chỉ khiến cả để đô xao động mà còn nhanh chóng truyền ra ngoài.
Lúc này trong đế đô người người đều đàm luận chuyện này, ai cũng bàn tán về hành động điên cuồng của công tuwocs Hoa Tulip, suy đoán xem giáo hội sẽ phản ứng ra sao.
Nhưng… Giáo hội lại không hề phản ứng!
Ba ngày tiếp theo, các trận đấu tiến hành không hề gián đoạn, thậm chí giáo hội không hề có ý trả thù mà hoàn toàn ngược lại, một tín hiệu rõ ràng cấp cho mọi người đáp án!
Trong trận đấu kế tiếp, toàn bộ người của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn rút lui khỏi trận đấu!
Trực tiếp rút lui!
Trong trận bán kết với một trăm tuyển thủ đấu từng đôi một này, toàn bộ tuyển thủ của giáo hội đều rút lui khỏi trận đấu!
Kết quả cuối cùng là bốn mươi sáu người lọt vào vòng trong (Vì có hai Thần Thánh kỵ sĩ gặp nhau trong vòng này cùng bỏ quyền thi đấu), không còn một Thần Thánh kỵ sĩ nào!
Mà đối với Hiệp Hội kỵ sĩ chủ trì trận đấu này có một nan đề là: vốn một trăm người tỷ thí từng đôi một là có thể cọn ra được năm mươi người xuất sắc nhất. Năm mươi người này sẽ trở thành năm mươi người đứng đầu, nhận được tiền thưởng và phần thưởng, hơn nữa tiến vào kỵ sĩ đoàn "Thanh kiếm Roland". Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nhưng giờ chỉ còn lại có bốn mươi sáu người, chủ trì trận đấu chỉ có thể chọn ra nhóm có thực lực mạnh nhất trong số những người bị loại thi đấu lần nữa để chọn ra bốn người bổ sung vào danh sách cho đủ năm mươi.
Năm mươi người này sẽ trở thành thành viên của kỵ sĩ đoàn "Thanh kiếm Roland", hơn nữa còn thu được tiền thưởng và phần thưởng.
Đương nhiên, cuộc thi đấu vẫn còn tiếp tục!
Năm mươi người suất sắc nhất lại một lần nữa thi đấu theo từng đôi, bất quá lúc này đối thủ của Đỗ Duy lại chủ động thối lui!
Đùa à! Tận mắt thấy điệu nhảy sát nhân thần kỳ của công tước Hoa Tulip có thể dễ dàng giết chết một Thần Thánh kỵ sĩ bát cấp. Thực lực như vậy nếu đã cảm giác không phải đối thủ chẳng thà sớm bỏ cuộc chạy lấy người, miễn cho lên lôi đài tự làm mình mất mặt!
Trận đấu mấy ngày trước chọn ra hai mươi lăm người sau đó lại từng đôi một tỷ thí - lần này vì số người lẻ nên có một người không phải thi đấu.
Mà thật may mắn, Đỗ Duy lại một lần nữa "ngẫu nhiên" bốc được phiếu không phải thi đấu đó!
Tất cả các tuyển thủ không ai tỏ vẻ dị nghị đối với kết quả này - bởi vì mọi người đều nhận biết thực lực của Đỗ Duy, đều cảm thấy may mắn vì mình không phải đấu với hắn.
Đại hội như vậy, có thể đi tiếp một vòng thì thanh danh của bản thân sẽ tăng lên thêm một hạng lớn!
Hơn nữa nghe nói trong tương lai, khi gia nhập kỵ sĩ đoàn "Thanh kiếm Roland", chức vị cao thấp sẽ dùng tiêu chuẩn là chiến tích cuối cùng của đại hội này. Có thể tiến thêm một vòng thì chức vị sau này sẽ càng cao.
Mà trên khắp các đường phố ở đế đô lưu truyền lời đồn là: thần điện rút lui khỏi đại hội vì bọn họ… vì hành động giết người của công tước Hoa Tulip mà kinh sợ!
Thử nghĩ xem, ngay cả đại kỵ sĩ trưởng cũng không phải đối thủ của người ta, như vậy lưu lại người khác cũng chỉ mất mặt!
Không thể nghi ngờ, chuyện này là một đả kích rất lớn đối với Thần Thánh kỵ sĩ đoàn vốn thanh thế đã ngày càng thấp!
Mà thần điện… vẫn tiếp tục im lặng!
Vì vậy, "người bị hại" lớn nhất trong truyện này đã không nói gì, những người vốn lo lắng sẽ nảy sinh một vụ nội chiến lớn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Duy vẫn tiếp tục tham gia đại hội, kéo theo trận trận tung hô vang dội.
Hội trưởng hiệp hội kỵ sĩ Deron vẫn ngày ngày ôm một đống kim tệ lớn mặt mày hớn hở - tiện đây nói một câu: vị hội trưởng tiên sinh của chúng ta nghe nói mấy ngày gần đây ngay cả buổi tối ngủ cũng ôm kim tệ nằm.
Đương nhiên con ngựa cưỡi đáng thương của hắn cũng đã được đổi sang chiến mã thượng đẳng được nhập khẩu từ thảo nguyên.
- Dofe, ngươi nói xem vận khí của chúng ta có phải rất tốt không.
Sau khi chấm dứt một lượt đấu, Deron cười ha hả nhìn lão bộc của mình:
- Ta nhớ ngày này năm ngoái, buổi tối chúng ta còn ăn bánh mỳ đen và canh rau, nhưng giờ thì sao… Ngay cả bữa sáng của ta cũng là trứng cá muối được đưa tới từ Nam Dương, cuộc sống thật quá tốt đẹp!
- Bộ dáng ngươi thật giống như hận không thể đi hôn ngón chân tên công tước Hoa Tulip kia!
Lão bộc Dofe vẫn ăn nói cay nghiệt như trước.
- Ách…
Deron không ngờ lại thật sự vuốt cằm suy nghĩ một lát:
- Nếu hắn là một mỹ nữ ta tuyệt đối không ngại làm như vậy… A, nói tới mỹ nữ ta đột nhiên nhớ lại, ngươi nhìn ta xem, tuổi vẫn còn trẻ đúng không, có nên kiếm một cô gái xinh xắn kết hôn không? Nghe nói nam nhân sau khi kết hôn mới có thể thực sự thành gia lập nghiệp, trở thành chủ gia đình chân chính!
- Nằm mơ đi! Deron!
Lão Dofe khinh thường nói:
- Nữ nhân đồng ý lấy ngươi chỉ sợ còn chưa ra đời!
Deron lập tức giận giữ nói:
- Lão già này! Nếu ta thật sự trở thành chủ của một nhà, chuyện đầu tiên ta làm sẽ là sa thải cái tên người hầu không chịu nghe lời chủ nhân nhà ngươi!
Lần này, ngoài dự tính, lão Dofe không ngờ lại không đấu võ mồm với Deron nữa mà lại trầm ngâm một lát, khuôn mặt lộ vẻ u sầu.
Một lúc sau hắn mới nhỏ giọng nói:
- Ta hỏi ngươi, sau khi kỵ sĩ đoàn "Thanh kiếm Roland" thực sự thành lập, ngươi tính sao đây? Ngươi định thuần phục Đỗ Duy sao? Nói bí mật nhỏ kia cho hắn? Hừ hừ!
- Hỏi rất hay! Đây cũng là một vấn đề! Một vấn đề rất nghiêm túc!
Vẻ mặt Deron đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Hắn đứng dậy, nhìn về phía Dofe rồi lại đột nhiên cười ha hả:
- Đáng tiếc là ta ghét nhất phải trả lời, cho nên… Tới uống rượu đi!
Dofe nổi giận:
- Ngươi đúng là một đứa trẻ mãi không chịu lớn!
- Còn ngươi là lão già mãi không chịu chết!
Deron lập tức mỉa mai đáp lại.
***
Trên băng nguyên bằng phẳng mênh mông.
Nơi này không có hơi ấm của mặt trời, quanh năm giá lạnh.
Trên băng nguyên, dưới mặt băng cứng là vô số bẫy tử vong đáng sợ, mặt băng nhìn như bằng phẳng nhưng ngươi căn bản không biết được dưỡi chân có phải có khe nứt sâu không lường được hay không.
Nơi này không có tuyết, chỉ có băng.
Dòng sông băng phảng phất như tồn tại hàng vạn năm, tựa hồ như một vùng đất cấm do tạo hóa tạo ra ở đại lục phía bắc này.
Mặc dù ánh mặt trời không mạnh nhưng xung quanh vẫn tỏa sáng chói mắt, đó là ánh sáng phản xạ của sông băng. Sống trong hoàn cảnh như vậy một thời gian dài có thể khiến cho người bình thường biến thành người mù.
Mà phía sau khu băng nguyên bằng phẳng đó, đi qua khu vực cấm này có thể thấy một nửa ngọn núi đáng thương.
Ngọn núi màu đen vốn thẳng tắp cao tới tận trời nhưng bây giờ lại chỉ còn có nửa, dưới chân núi vô số cột khói đen bốc lên mù mịt.
Sau đó là từng loạt nhà xưởng nhỏ liên miên như rừng cây…
Xa hơn nữa là một doanh trại khổng lồ…
Nếu như một nhân loại đi tới nơi này nhất định sẽ cho là mình rơi vào cơn ác mộng đáng sợ nhất!
Bởi vì trên nửa quả núi hoàn toàn do kim loại tạo thành trước mắt này là vô số quái vật đầu trâu mặt ngựa đang không ngừng khai thác thủ công, cầm đủ loại công cụ không ngừng đinh đinh đang đang đập xuống. Còn có một số người khổng lồ vóc người cao lớn đem từng khối quặng chuyển xuống đưa tới những lò luyện lô dưới chân núi, chuyển vào trong các nhà xưởng.
Từng người với vóc dáng như nhân loại nhưng tráng kiện như trâu, còn cả những người lùn dâu dài không ngừng đi qua đi lại xem xét, lại không ngừng rống lên đầy bất mãn với những công nhân đầu trâu đầu ngựa này - thanh âm thô kệch như sấm nổ.
Đương nhiên nơi này không thể có nhân loại tới cho nên cũng không thấy được cảnh tượng như ác mộng này.
Nhưng… Bất cứ chuyện gì cũng đều có ngoại lệ!