Buổi tối đầu tiên sau khi đưa ra lời đề nghị ly hôn, Trần Vũ đã đọc quyển sách “Khoảnh khắc bất đồng quan điểm” suốt đêm. Sau khi đọc xong, bỏ sách xuống thì đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng ngày hôm sau.
May mắn hôm nay là cuối tuần.
Lúc cô đi ra khỏi phòng ngủ, Hứa Tố vẫn đang ngồi ở phòng khách, anh ngẩng đầu, vẻ mặt mệt mỏi nhìn về phía cô.
Khi Trần Vũ nói 2 chữ “ly hôn”, lúc đó đầu óc của Hứa Tố đã hoàn toàn trống rỗng, anh ngẩn người nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Vũ, anh cầu xin cô, hy vọng đôi mắt ươn ướt, trong trẻo như đá quý này có thể nói cho anh biết rằng, cô cũng rất do dự. Nhưng không hề có, Trần Vũ nhìn anh rất thản nhiên.
Hốc mắt cô đỏ lên nhưng vẫn rất xinh đẹp, trong trẻo như trước.
Tay Hứa Tố run run, siết chặt vòng eo thon thả của cô, anh nâng mặt cô lên, lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt cô, làn da cô mềm mại, làm anh quyến luyến.
Hứa Tố muốn hôn cô.
Anh cúi người chuẩn bị hôn cô, tay cô lập tức để lên vai anh, tỏ rõ thái độ kháng cự với anh, rằng cô không muốn đón nhận sự thân mật gần gũi của anh nữa.
Cô vẫn nhìn anh như trước, vẫn dịu dàng như cũ.
Nếu nói ra thì ánh nhìn dịu dàng đó còn sắc nhọn hơn cả lưỡi dao, lạnh hơn cả băng tuyết: “ Hứa Tố, chuyện này không thể nào nữa rồi.”
Trần Vũ bước vào phòng ngủ, cô chỉ để lại cho anh đơn ly hôn trên bàn.
Hứa Tố cầm tờ đơn lên, nhìn rồi đọc đi đọc lại, đọc từng từ một không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng thể cho được chữ nào vào đầu.
Đơn ly hôn được ký rõ ràng. Sau khi rời đi, cô chỉ có thể chia bất động sản và tiền mặt, mà cô cũng không quan tâm đến dù chỉ một chút. Cho nên cô nói rằng việc phân chia tài sản rất rõ ràng, không có vấn đề gì.
Hứa Tố chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn với Trần Vũ. Mỗi ngày trôi qua anh lại càng yêu cô hơn, cô giống như dòng nước vậy mà con người không ai có thể sống thiếu nước.
Đối với anh mà nói hợp đồng trước hôn nhân chỉ là một tờ giấy vụn chỉ vì anh muốn lấp liếm, che dấu trước mặt bố mẹ nên mới ký vào, ai có thể ngờ rằng cuối cùng chính tờ giấy vụn trong suy nghĩ của anh đã gây cho cô thêm tổn thương, đồng thời trở thành chứng cứ cho sự khởi đầu không mấy dễ chịu của cuộc hôn nhân giữa hai người họ.
Từ cửa phòng ngủ hắt ra một ít ánh sáng.
Hứa Tố ngồi trên ghế sô pha, anh giống như một tên biến thái rình coi từng hành động của cô, trong phòng ngủ chỉ cần xuất hiện một âm thanh nhỏ, một động tác nhỏ, anh đều vô thức ngẩng đầu lên. Anh nghĩ có khi nào Trần Vũ cũng đang khóc hay không, sau đó cô sẽ mở cửa phòng rồi nói rằng có thể tha thứ cho anh.
Lúc này cô đang làm gì?
Anh cứ đứng lên lại ngồi xuống sau đó lại đứng lên, anh đứng ở ngoài cửa, ngón tay anh đã dừng trước cánh cửa, anh muốn gõ cửa nhưng sau đó anh lại buông tay.
Nếu cô đã ngủ rồi thì sao?
Có lẽ gần đây cô ngủ không được ngon, anh không nên quấy rầy giấc ngủ của cô mới đúng.
Chờ đến 4 giờ sáng, cuối cùng ánh đèn hắt ra từ cửa phòng ngủ cũng vụt tắt.
Lúc này Hứa Tố mới tin rằng Trần Vũ sau 4 giờ sáng mới ngủ. Lúc trước, cô đều ngủ rất sớm bởi vì cô yêu bản thân, cô sẽ làm nũng với anh nói rằng ngủ muộn không tốt cho da, ngủ muộn cũng không tốt cho cơ thể. Sau đó cô sẽ ra mệnh lệnh ép anh phải ngủ sớm.
Hứa Tố che mặt lại, nước mắt tiếp tục rơi qua kẽ ngón tay.
Anh bắt đầu thấy hối hận tại sao anh lại tiếp xúc với Lâm Thiên. Từ trước đến nay anh đều hiểu rõ rằng Lâm Thiên là một người ích kỷ, muốn tất cả mọi người phải chú ý đến mình. Trong mối quan hệ yêu đương, cô ấy là người phải được yêu thương, yêu chiều nhất.
Muốn bạn trai của người khác phải đưa đồ ăn sáng cho mình, muốn anh phải ghen tuông, khiến người khác và người yêu của họ cãi vã, lục đục không vui với nhau.
Không thích những người giỏi hơn mình, ghen ghét thành tính.
Trước mặt bạn bè giả vờ nói thật, đối xử thật lòng nhưng sau lưng lại thầm oán trách, nói xấu họ với anh.
Rõ ràng anh biết điều đó.
Hứa Tố không nhịn nổi nữa khóc nức nở ở trong căn phòng tối đen.
Hứa Tổ cả đêm không ngủ. Lúc Trần Vũ mở cửa, cô đứng ngược hướng ánh sáng mặt trời làm anh cảm thấy như anh nhìn thấy ảo giác vậy.
Trần Vũ nhẹ giọng nói : “Anh đi ngủ một lát đi.”
Trong mắt Hứa Tố vừa hiện lên một tia sáng thì lập tức bị dập tắt trở nên tối đen.
“Không có cách nào cứu vãn nữa sao?”
Trần Vũ lắc đầu.
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ly hôn là sự khởi đầu mới. Còn bản hợp đồng trước hôn nhân nhảm nhí kia, em sẽ không để cho bọn họ tiếp tục bắt nạt em. Đúng rồi, Trần Vũ, em đang cố gắng, em sẽ không về cái nhà ấy nữa, em chỉ muốn ở trong nhà của em, muốn tự chu cấp tất cả mọi thứ, dù sao…”
Hứa Tố bắt được một khoảng trống trong câu nói của cô, anh lấp đầy khoảng trống này bằng những thứ anh có, chỉ anh có, anh có thể đưa cho cô.
Cô cắt đứt lời anh nói: “Trưa mai anh rảnh không? Chúng ta đến cục dân chính đi.”
Lời cô nói bình thản giống như câu nói cô thường hay nói với anh “Buổi trưa ngày mai chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé.”
Hứa Tố chết lặng, anh nói: “Anh không đi.”
“Hứa Tố, anh hiểu tính cách của em mà, một khi em đã hạ quyết tâm thì em sẽ không bao giờ thay đổi quyết định đó.” Cô cầm một cái ly, rót cho bản thân một ly nước ấm, cũng rót cho Hứa Tố một ly, để trước mặt anh: “Níu kéo không có bất cứ ý nghĩa gì cả”
Hứa Tố ủ rũ cúi đầu.
Trần Vũ: “Dựa theo hợp đồng trước khi kết hôn, căn nhà này là do em đứng tên, anh ở trung tâm thành phố cũng có vài căn chung cư đều được trang trí khá ổn. Nếu anh vẫn còn tinh thần ở đây để nói chuyện, chi bằng hôm nay anh dọn dẹp đồ đạc đi chỗ khác đi.”
Cô nói từng câu từng chữ rõ ràng : “ Nếu không người phải đi là em, anh hẳn là không muốn khiến em hôm nay phải đi kiếm phòng khác để ở đâu nhỉ?”
Hứa Tố nghe xong câu nói của cô, anh đau đến nỗi không nói nên lời.
—
Động tác của Trần Vũ rất nhanh nhẹn, Hứa Tố không kịp phản ứng, anh còn đang nghĩ cách khiến Trần Vũ đổi ý nhưng Trần Vũ lại trực tiếp ép buộc anh phải rời khỏi căn nhà, nơi mà hai người đã trải qua quãng thời gian yêu đương cùng nhau suốt ba năm nay.
Vốn dĩ Hứa Tố nghĩ anh còn cách để níu kéo cô nhưng Trần Vũ lại nói thẳng với anh rằng nếu hôm nay anh không đi khỏi căn nhà này thì ngày mai cô sẽ rời đi làm Hứa Tố không còn cách nào cả.
Một khi cô đã ra quyết định sẽ kiên quyết làm đến cùng, không cho người khác có cơ hội quay đầu.
Lúc màn đêm buông xuống cũng là lúc Hứa Tố dọn dẹp đồ đạc rồi chuyển qua căn nhà khác.
Sau khi tiếng đóng cửa khép lại, Trần Vũ quay lưng lại với cánh cửa phòng rồi bật khóc nức nở.
Khóc xong, cô đứng lên đi chuẩn bị giáo trình.
Hôm sau, Trần Vũ trang điểm nhẹ để đi làm sau khi học sinh tan học, cô giáo Trương dạy toán với vẻ mặt lo lắng, buồn bã đi đến chỗ cô: “Tuần sau là kỳ kiểm tra tháng, hai ngày trước tớ cho bọn nhỏ làm bài tập trắc nghiệm nhỏ, chấm điểm xong tớ cảm thấy tức đến mức mặt nổi mụn.”
Trần Vũ cười: “Tớ có nên cho bọn nhỏ làm một bài kiểm tra nhỏ không đây?”
Cô giáo Trương: “Tớ nói trước với cậu chắc chắn phải cho làm kiểm tra, nếu không bọn nhóc này vẫn sẽ chìm đắm trong kì nghỉ hè.”
Sau khi đã trải qua một bài kiểm tra toán đầy khó khăn, các học sinh lại phải làm một bài kiểm tra trắc nghiệm bằng tiếng anh, tiếng than vang trời dội đất vang lên khắp trường.
Công việc ban ngày quá bận, Trần Vũ phải đem bài kiểm tra về nhà chấm. Khoảng chín giờ tối, cô đã chấm xong bài kiểm tra. Sau đó cô lại đem toàn bộ bài kiểm tra ra soát lại một lần nữa rồi ghi vào sổ.
Làm xong việc, cô rút ra một quyển sách, chậm rãi đọc.
Đã một ngày Hứa Tố không hề nhắn WeChat cho cô, ngay cả buổi trưa cũng không đến cục dân chính.
Trần Vũ vẫn thản nhiên, cô làm việc của mình từng bước, từng bước một. Bài thi cần chấm đã chấm xong, cô đang nghĩ đến cái gì, à là bài kiểm tra của Tề Phi Nhai, 81 điểm.
Bài thi đạt điểm tiêu chuẩn phải là 90 điểm còn thiếu chút nữa là Tề Phi Nhai đạt đủ tiêu chuẩn.
Hôm sau Trần Vũ im lặng quan sát vẻ mặt của mấy đứa học sinh. Nói chung, điểm đã tăng lên một ít so với bài kiểm tra đầu năm. Có học sinh sắc mặt nặng nề nhưng cũng có học sinh vui vẻ, tươi cười.
Điểm số chính là thứ chứng minh rõ ràng nhất cho nỗ lực của học sinh.
Trần Vũ nhắc nhở học sinh: “Kỳ thi tháng đầu tiên sắp diễn ra. Nếu có vấn đề gì không hiểu thì có thể tới phòng giáo vụ tìm cô.”
Trần Vũ đưa một đề khác cho Tề Phi Nhai, nói cậu hãy làm đề này xong rồi nộp lại cho cô.
Buổi chiều cô không có tiết dạy, Trần Vũ đem toàn bộ bài khảo sát chất lượng đầu năm ra chấm lại lần nữa, kiểm tra những lỗi mà học sinh hay phạm phải nhất trong các đề kiểm tra.
Tề Phi Nhai đứng trước cửa phòng giáo vụ nhìn xung quanh, cô giáo ngồi ngay cạnh cửa là cô giáo Trương hạ giọng hỏi cậu: “Tề Phi Nhai, em tới phòng giáo vụ có việc gì?”
Tề Phi Nhai cầm một tập đề bài kiểm tra, cô giáo Trương thấy trên tập bài kiểm tra toàn tiếng Anh, vui mừng nói: “Tìm cô giáo Trần hỏi bài phải không?”
Tề Phi Nhai gật đầu.
“Nhanh đi qua đó đi, cô giáo Trần đang đợi các em đó.”
Cô giáo Trương rất vui vẻ. Chỉ cần học sinh chủ động đi hỏi bài tập đều là những học sinh ngoan, cố gắng vươn lên. Chỉ sợ học sinh sợ giáo viên không dám hỏi bài, đến lúc đó càng có nhiều vấn đề nảy sinh hơn, cuối cùng dẫn đến kết quả học tập giảm sút.
Trần Vũ đang ghi chép, cô có cảm giác có ai đó đứng sau lưng mình. Cô ngẩng đầu, ánh mắt cô nhìn thấy bài kiểm tra trên tay Tề Phi Nhai.
Trần Vũ kéo cái ghế không có tựa ở bên cạnh qua, sau đó nói với cậu: “Tới đây, ngồi xuống đi.”
Tính cách của Tề Phi Nhai khá là trầm lặng. Cậu liên tục hỏi năm đề bài kiểm tra nhưng Trần Vũ đều giảng giải rõ ràng cho cậu từng đề một. Sau đó cô thuần thục giở trang giữa của một quyển sách dày như từ điển, lấy giấy trắng che đáp án lại rồi nói: “Làm ba đề này, viết đáp án lên tờ giấy trắng.”Tề Phi Nhai bắt đầu cúi đầu xuống làm bài, Trần Vũ không hề nhìn cậu, cô cúi đầu xuống tiếp tục viết ghi chép.
Khoảng năm phút sau, Tề Phi Nhai lại ngẩng đầu lên.
Trần Vũ coi lại đáp án cậu làm, sau đó chỉ lỗi sai cho cậu rồi lại giảng bài cho Tề Phi Nhai thêm một lần nữa.
“Đã hiểu hết chưa? Em còn vấn đề gì nữa không?”
Tề Phi Nhai lắc đầu rồi nói cảm ơn với cô.
Khóe miệng Trần Vũ cong lên: “ Có vấn đề gì không hiểu em có thể đến hỏi cô, cô có thể cho em thêm một vài dạng đề bài tương tự.”
Tề Phi Nhai có vẻ hơi do dự, ánh mắt của cô giáo Trần rất hiền hoà, cậu có thể cảm nhận được điều đó, cậu hít sâu một hơi : “ Cô giáo Trần, cô có thể cho em thêm một tập đề kiểm tra nữa được không ạ? Ngày mai em làm xong, em lại đến đây xin đáp án, em muốn tự mình chấm bài”
Nụ cười của Trần Vũ càng rạng rỡ hơn: “Tất nhiên là được, ngày mai em làm xong, em có thể đem đến để cô chấm cũng được.”
Cô đứng lên đi đến tủ kính tìm bài thi, bài thi đều mới được đóng dấu. Mỗi một xấp bài kiểm tra gồm 3 tờ giấy, có vài tập kiểm tra cũng khá giống nhau được sắp xếp ở trong tủ kính. Vốn dĩ cô định chuẩn bị những bài kiểm tra này làm thành một tập đề để học sinh tự làm, chuẩn bị tốt cho kì kiểm tra giữa kì.
Ngón tay cô rất nhanh đã rút ra một xấp bài thi trong tập bài kiểm tra.
“Làm phần này trước, tự mình canh thời gian nhé.”
Tề Phi Nhai lại cảm ơn cô lần nữa, sau đó cầm bài kiểm tra rời khỏi phòng.
Trần Vũ tiếp tục ghi chép nhưng chưa được một phút lại có học sinh bước đến chỗ cô.
Có lẽ là đợi Tê Phi Nhai rời khỏi phòng giáo vụ thì học sinh này mới đi vào.
“Cô giáo, em…”
Cô bé học sinh có lẽ là người hướng nội, ngại ngùng, cúi đầu xuống không dám nhìn cô. Chắc cô bé đã dồn hết tất cả dũng cảm để bước vào phòng giáo vụ.
Thành tích của Mạnh Hinh Nguyệt rất bình thường, từ tổng số điểm mà Mạnh Hinh Nguyệt thi được có thể thấy cô bé học sinh này thuộc dạng học sinh bình thường, sức học chỉ ở mức trung bình.
Ở trên lớp cũng không quá nổi bật, trong lớp luôn có những học sinh có thành tích cực kì tốt cũng có những học sinh thành tích học cực kì kém, tính cách lại thích quậy phá. Học sinh đi học đã được một tháng, Trần Vũ có thể cảm nhận được tính cách của vài học sinh nổi bật.
Mạnh Hinh Nguyệt đi học không dám ngẩng đầu lên nhìn giáo viên. Mỗi khi kết thúc tiết học, Trần Vũ thường thấy cô bé học sinh này im lặng ngồi ở chỗ của mình lẳng lặng làm bài tập hoặc ngồi ngẩn ngơ trên ghế.
Trần Vũ vỗ vỗ lên cái ghế bên cạnh cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Ngồi xuống đây rồi nói, có phần nào không hiểu sao?”
Mạnh Hinh Nguyệt hỏi hai câu trong đề, hỏi xong thì lập tức vội vàng cảm ơn cô giáo.
Lúc Trần Vũ hỏi Mạnh Hinh Nguyệt còn chỗ nào không hiểu nữa không? Mạnh Hinh Nguyệt do dự cắn móng tay sau đó vẫn lắc đầu, nói cảm ơn liên tục với cô rồi chạy một mạch ra ngoài.
Thấy bóng dáng cô bé Mạnh Hinh Nguyệt cong lưng chạy khỏi phòng giáo vụ, Trần Vũ đợi Mạnh Hinh Nguyệt rời khỏi phòng giáo vụ sau đó mới cúi đầu tiếp tục ghi chép.
Cô giáo Trương vừa nở nụ cười vừa đi đến chỗ cô: “Hôm nay học sinh đi đến tìm cậu nhiều thật đấy?”
Trần Vũ nói : “ Lúc vào tiết học, tớ dặn các em ấy rằng phải cố gắng học vì sắp đến là kì thi tháng.”
Cô giáo Trương nhướng mày: “Cậu chỉ cần nói vậy thôi sao? Như vậy mà đã có tác dụng sao? Lần nào sau khi tiết học kết thúc tớ cũng dặn đi dặn lại, chuyện quan trọng tớ còn lặp lại hẳn ba lần.”
Trần Vũ cười.
Cô giáo Trương nhìn Trần Vũ cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Trần Vũ, Trần Vũ mặc kệ cứ để cho cô giáo Trương quan sát mình.
Cô giáo Trương với đôi mắt giống như máy radar dò tìm: Tóc của cô giáo Trần vẫn là kiểu tóc đen dài, chỉ là nhìn từ góc của cô có vẻ được làm xoăn nhẹ; pass, trang điểm, trang sức nhẹ bình thường; pass, thời tiết vừa vào thu đã hơi se lạnh, cô giáo Trần mặc một chiếc áo len mỏng dài tay màu vàng ánh kim hở cổ ở ngoài, bên trong là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh, phía dưới là một chiếc quần jean rộng; pass.
Nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Đột nhiên cô giáo Trương nhìn vào ngón tay trắng nõn, xinh đẹp của Trần Vũ, giống như cuối cùng đã tìm được điểm không đúng: “Ha ha, cô giáo Trần, hôm nay cậu quên đeo nhẫn cưới sao.”
Cô giáo Trương nhướng mày, đang muốn cười trêu cô.
Lại thấy ngón tay vừa đặt lên quyển notebook của Trần Vũ, cô chống cằm.
Ý cười nhàn nhạt hiện lên khoé mắt Trần Vũ: “Không phải là quên đeo.”
Cô giáo Trương giống như vừa nhận ra điều gì đó, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
—
Sau khi tan làm, Trần Vũ nhận được cuộc gọi từ Từ Văn Tĩnh.
Đầu dây bên kia đã cất lên giọng nói đầy lo lắng của Từ Văn Tĩnh: “Trần Nhất Gia nói dạo này tâm trạng của Hứa Tố không tốt cho lắm, hai ngày nay nhắn gì cho cậu ấy, cậu ấy cũng không trả lời tin nhắn. Có phải cậu đã đưa ra đề nghị ly hôn với Hứa Tố, đúng không? Không phải mấy ngày trước cậu còn nói muốn đến thủ đô chơi hay sao?”
Trần Vũ đang đi trên con đường trở về nhà sau khi tan làm, cô không qua đường chính, đứng ở ngoài cửa một tiệm cà phê phủ đầy bằng cây dây leo, đem toàn bộ những chuyện đã xảy ra kể cho Từ Văn Tĩnh nghe.
Từ Văn Tĩnh chậm chạp không nói gì, một lúc lâu sau, cô mới nói được một câu: “Lâm Thiên đúng là kẻ…”. Đại luật sư đột nhiên im lặng, đằng sau là những từ không biết phải nói ra sao.
Trần Vũ đứng đối diện với cột đèn giao thông cứ chuyển đỏ rồi xanh rồi lại đỏ, cơn gió se lạnh mùa thu thổi qua làm con người tỉnh táo.
Từ Văn Tĩnh: “Nếu Hứa Tố nhất quyết không chịu buông tha thì cậu tính làm gì?”
Trần Vũ nói: “Hôm thứ tư, tớ cho anh ấy thời gian để bình tâm, thứ 5 thì tớ sẽ đem giấy tờ đến toà án.”
Từ Văn Tĩnh nghẹn trong lòng: “Tuy tớ đứng bên phe của cậu nhưng nhìn thấy cậu dứt khoát đến vậy thật sự cậu rất nhẫn tâm, rất quyết đoán.”
Trần Vũ : “Chuyện như vậy phải giải quyết một cách nhanh, gọn, lẹ, nếu càng kéo dài càng khó ly hôn.”
Đã từng có lúc cô mơ mộng cô và Hứa Tố sẽ luôn tin tưởng ở bên nhau. Lúc cô phát hiện Hứa Tố và Lâm Thiên dây dưa qua lại, cô đã từng nghĩ đến việc bản thân có nên mắt nhắm mắt mở hay không?
Cô đã tha thứ rất nhiều lần cho Hứa Tố. Cuối cùng chính Hứa Tố tự tay phá hư hết làm Trần Vũ chỉ còn cách đánh sập bức tường ngăn cách giữa cô và Hứa Tố.
Trần Vũ muốn đánh sập bức tường nhưng Lâm Thiên lại không hề biết cái gì gọi là kiêng kỵ, gọi là liêm sỉ, cố tình ở trước mặt cô hôn lên môi Hứa Tố, nụ hôn đó giống như một chiếc khoan điện đầy sắc bén. Khoảnh khắc đó đã khiến cuộc hôn nhân này bước vào con đường sụp đổ.
Hứa Tố muốn tìm thợ nề về tráng từng lỗ hổng nhưng Trần Vũ trực tiếp dùng máy súc đất, húc một phát khiến bức tường vỡ tan.
Chờ đến khi Trần Vũ về đến nhà, Hứa Tố đã đứng đợi trước cửa nhà..
Hứa Tố nhìn qua vẫn rất sạch sẽ, quét sạch hoàn toàn bộ dạng của ngày mấy ngày trước, râu đã cạo, tóc đã cắt. Nếu không phải do quầng thâm dưới mắt anh quá rõ ràng thì có lẽ với bộ dạng này, anh vẫn sẽ đẹp trai, phong độ ngời ngời.
Trần Vũ lấy chìa khoá nhà ra: “Hôm nay tan làm sớm.”
Hứa Tố nhìn cô từ lúc Trần Vũ đi từ phía xa, anh đã không thể nào rời mắt khỏi cô.
Bất cứ lúc nào Trần Vũ cũng là người nổi bật nhất trong đám đông, nhất là sau khi nhìn thấy cô, anh biết Trần Vũ cũng giống anh, trong lòng rất khó chịu, Hứa Tố tự tin rằng, Trần Vũ yêu anh nhiều đến nhường nào chỉ có một mình anh mới hiểu được.
Nhưng Trần Vũ là người rất có bản lĩnh, đau khổ cô sẽ nhốt nó trong lòng, còn ở bên ngoài cô vẫn luôn là cô gái trong sáng, xinh đẹp, không ai có thể liên tưởng đến cô và một cuộc hôn nhân thất bại.
Bỗng nhiên, Hứa Tố đứng ngơ ngẩn cả người.
Ánh mắt anh dừng lại nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chìa khoá của Trần Vũ.
Anh nhìn một lúc lâu: “Trần Vũ, em làm mất nhẫn rồi sao.”
Đôi mắt Hứa Tố đỏ lên, đồng tử vẫn đen nhánh, nức nở nói: “Trần Vũ, em hãy nói với anh rằng em đã làm mất nhẫn, anh mua lại cho em.”
Trần Vũ im lặng, cô hỏi: “ Sao hôm nay anh không trả lời tin nhắn của em?”
Hứa Tố lắc đầu: “Em làm mất nhẫn rồi sao?”
Ngón tay cái anh không tự chủ được mà vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út quen thuộc.
Anh còn nhớ rõ khoảnh khắc mà hai người trao nhẫn cho nhau, cô nở nụ cười, lúm đồng tiền tươi như hoa, giống như ánh trăng mới sinh ra, gò má cô hơi ửng hồng. Sự xinh đẹp của cô lúc đó Hứa Tố hạnh phúc vô cùng, nắm tay cô, anh đem nhẫn chậm rãi đeo vào ngón áp út của cô.
Anh nói với cô: “Anh yêu em.”
Trần Vũ ngại ngùng nhưng đôi mắt trong sáng vẫn ngước lên, nhìn vào mắt anh: “Em cũng yêu anh.”
Bây giờ.
Trần Vũ nói với anh: “Thứ tư chúng ta không đi cục dân chính thì thứ năm em sẽ nộp đơn lên tòa án.”
Cả người Hứa Tố chấn động, không thể ngờ nhìn chằm chằm Trần Vũ : “Sao em lại…”
Trần Vũ bảo vệ thể diện cuối cùng của Hứa Tố, nói với anh: “Sau khi hoàn thành thủ tục ly hôn, hãy làm sao để có thể khiến hai bên thoải mái khi gặp nhau, nhưng em không hy vọng chuyện này sẽ kéo dài quá lâu.”
Hứa Tố chạy trối chết.
Đêm đó, người đầu tiên gọi điện cho cô là Từ Minh Dương.
Minh Dương muốn bảo vệ Hứa Tố nên chọn cách chê trước khen sau. Đầu tiên là chửi Hứa Tố một tràng dài, nói Hứa Tố không biết đúng mực, không biết tuân thủ nguyên tắc, cuối cùng quanh co, lòng vòng nói Hứa Tố đã quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, nếu Trần Vũ vẫn còn yêu anh thì có thể cho Hứa Tố thêm cơ hội hay không?
Trần Vũ cảm ơn Từ Minh Dương đã quan tâm, cô cười nói không thể nào.
Tiếp theo là Trần Nhất Gia.
Có lẽ Trần Nhất Gia đã phải chịu sự uy hiếp từ Từ Văn Tĩnh, anh ấp úng hơn nửa ngày nói vài câu tốt đẹp về Hứa Tố, cuối cùng lại đột nhiên hốt ra hai câu rất lý lẽ nói rằng anh tôn trọng sự lựa chọn của cô.
Trần Vũ đoán có lẽ hai câu cuối cùng mà anh nói là do Từ Văn Tĩnh ngồi ngay bên cạnh, Trần Nhất Gia không còn cách nào nên đành nói rõ ra lập trường của mình.
Trần Vũ vẫn đang đợi liệu có phải Chu Duật sẽ gọi cho cô hay không? Cô chờ rất lâu vẫn không thấy Chu Duật gọi đến.
Cô nghĩ có lẽ Chu Duật sẽ không đứng về phe của Hứa Tố.
Vì anh chính là người đã giúp cô “đánh đổ” bức tường này.
Anh em của Hứa Tố hợp mưu, dùng sức nhưng vẫn bị thua thảm hại. Hứa Tố cũng nghĩ rằng những người khác không có cách nào để khuyên Trần Vũ đành gọi điện cho Từ Văn Tĩnh, anh ta cho rằng Từ Văn Tĩnh sẽ trách mắng, nói anh ta đã khiến Trần Vũ đau lòng.
Nhưng Từ Văn Tĩnh lại không hề đề cập đến những vấn đề đó.
Cô chỉ là kể với Hứa Tố về một câu chuyện cũ :
“Sau khi Trần Vũ đồng ý lời cầu hôn của cậu, tớ đã hỏi cậu ấy có để ý đến chuyện giữa cậu và Lâm Thiên hay không? Bởi vì cậu ấy thấy cậu thật lòng để tâm đến mối tình đầu. Cậu thử nghĩ đối với một người yêu thầm cậu ba năm mà nói, cho dù không phải là người lý trí nhưng nhất định vẫn sẽ để tâm đến chuyện đó. Thế nhưng Trần Vũ lại nói, tớ chờ đến lúc mây tan gặp trăng sáng, bây giờ cậu ấy có thể cảm nhận được, trong lòng Hứa Tố chỉ có cậu ấy.”
Giọng nói Hứa Tố khản đặc: “Bây giờ trong lòng tớ cũng vẫn chỉ có mình cô ấy.”
Từ Văn Tĩnh lại nói: “Nhưng cô ấy lại không hề cảm nhận được tình yêu đó.”
------oOo------