Ai Có Thể Không Yêu Trà Xanh Đâu?

Chương 37: Ai mà không mê trà xanh?




Tiểu Minh dẫn đoàn tham quan của trường trung học số một đến trước cánh cổng của tòa nhà, đặt thẻ lên mặt khoá bảo mật cảm ứng.

Cửa kính mở khoá, Tiểu Minh đẩy cửa nhường cho các thầy cô và các em học sinh bước vào trước, bắt đầu giới thiệu “Đây chính là sảnh trung tâm, có một phòng lắp ráp đơn giản. Nếu làm việc mệt mỏi, mọi người có thể chơi lego, thành viên nhóm OM nếu cần mượn có thể đăng ký ở quầy lễ tân.”

Đám học sinh cấp ba giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Bọn em có thể đến đây thật sao?”

Tiểu Minh gật đầu: “Có thể, nhưng chỉ có quyền hạn trong tòa nhà này và trung tâm thể hình bên cạnh. Đương nhiên, khuyến khích mọi người nên tổ chức thành đoàn để đến đây, cuối tuần không mở cửa. Chỗ chúng tôi không có “phúc báo” của 996 và 007.”

Tiểu Minh bảo bọn họ chờ một lát, đến quầy lễ tân trao đổi vài câu, sau đó quay trở lại với hơn hai mươi bao đựng thẻ bằng da có hoa văn cây tăm trên tay.

“Cô giáo Trần đây là thẻ ID, mỗi người một cái, thông tin của học sinh và giáo viên đều đã được sao chép vào thẻ.” Tiểu Minh quơ quơ thẻ đang đeo trên cổ rồi nói: “Tương tự cái thẻ tôi dùng đặt lên khoá bảo mật điện tử lúc nãy, tòa nhà này và trung tâm thể hình cũng có thể quẹt thẻ để vào. Đúng rồi, tôi quên nói với mọi người, bữa trưa cũng miễn phí.”

Lời chưa dứt, tiếng hò reo của đám học sinh đã vang lên, Tiểu Minh bật cười.

Trần Vũ nhận hai mươi bốn tấm thẻ từ tay Tiểu Minh. Trên thẻ in ảnh chân dung và tên từng người một trong đoàn tham quan. Cô đi xuống phát thẻ cho từng người, tấm thẻ cuối cùng còn sót lại trong tay chính là thẻ của cô.

Ảnh in trên thẻ ID của cô là ảnh chụp khi cô mới đi học. Cô áo sơ mi trắng, tóc đen dài, để nền xanh theo kiểu cách của trường. Trần Vũ trong bức ảnh rất thoải mái, hơi mỉm cười.

Người phụ trách đoàn là Dương Mộng, giáo viên dạy vật lý. Dương Mộng đến cạnh Trần Vũ, có chút ngạc nhiên: “Viện nghiên cứu sắp xếp đầy đủ mọi thứ cho học sinh. Cậu xem dáng vẻ phấn khích của chúng nó kìa.”

Trần Vũ quay đầu lại, học sinh vẫn rất ngoan ngoãn xếp hàng, không hề gây ồn ào. Thế nhưng rõ ràng người nào cũng nóng lòng muốn được thử. Ngay cả Tề Phi Nhai đeo tai nghe, đội chiếc mũ to của áo hoodie che khuất đôi mắt cũng tò mò nhìn chằm chằm mô hình nằm trong tủ trong suốt.

Tiểu Minh nhận một cuộc gọi, nói vài câu sau đó ho nhẹ.

Đám học sinh lập tức im lặng, Tiểu Minh nhìn hai người Trần Vũ và Dương Mộng, cười khanh khách rồi nói : “ Địa điểm tham quan đầu tiên của hôm nay là tháp bão, chúng ta bắt đầu đi thôi!”

Dương Mộng và đám học sinh ai nấy đều hoang mang: “Tháp bão là tháp gì?”

Nghe tên giống như trò chơi mạo hiểm vậy.

Trần Vũ giải thích: “Tháp bão là trung tâm đầu não của viện nghiên cứu, trưng bày các mô hình, bản nháp, chip mà viện nghiên cứu đã có. Nó tương tự như bảo tàng của viện nghiên cứu.”

Trong đám học sinh có một học sinh tỏ vẻ hoang mang nói: “Vậy chỗ đó không phải là nơi cơ mật sao? Bọn em có thể vào đó tham quan sao?”

Tiểu Minh xua tay: “Ở trong tháp gió lốc đều trưng bày những sản phẩm, bản vẽ, chip đều đã được công bố, hơn nữa phép tính và trình độ khoa học rất cao, không phải ai cũng có thể đọc hiểu những thứ đó.”

Từ khu vực trung tâm đến tháp gió lốc, hai bên đường có rất nhiều cây xanh, Tiểu Minh chỉ vào hai cây rất lớn: “Hoa anh đào và hoa bạch đào, cả con đường này đều được trồng hai loại hoa này. Chỉ cần mùa xuân tới, trên con đường này sẽ có cánh hoa anh đào và hoa bạch đào rơi xuống, xinh đẹp vô cùng.”

Dương Mộng hỏi: “Giám đốc của các cô thích hai loài hoa này sao?”

Tiểu Minh lắc đầu, tay nhấn nút: “Hai loài hoa này không phải là loài hoa mà giám đốc thích, mà là do những công nhân đầu tiên xây dựng nên viện nghiên cứu góp ý, giám đốc thích hoa gì thì tất cả những loài hoa đó đều đã ở trong văn phòng của anh ấy rồi.”

Dương Mộng “Hả?” một tiếng, cô cảm thấy hơi lạ lùng.

Trai thẳng, làm trong lĩnh vực nghiên cứu vật lý lại còn là giám đốc của một trung tâm nghiên cứu sản xuất chip hàng đầu cả nước. Vậy mà lại là người yêu thích hoa cỏ, đã vậy còn biết vẽ tranh.

Cô xích lại gần chỗ Trần Vũ rồi nói: “Trần Vũ, cậu và giám đốc Chu là bạn học đúng không? ó phải lúc trước anh ấy thích…”

Trần Vũ cho rằng Dương Mộng muốn hỏi lịch sử tình trường của Chu Duật.

Dương Mộng : “…. con trai không?”

Trần Vũ bị sặc, vội vàng lắc đầu : “ Không có, cậu ấy thẳng lắm.”

Trước ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Dương Mộng, Trần Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ rồi nói: “Thật đấy, cậu ấy thật sự thích con gái.”

Đám học sinh bước vào tháp bão, dường như chưa ai trong họ nhìn thấy những thứ đó trong đời, kinh ngạc há hốc miệng.

Trần Vũ không hiểu quá nhiều về ngành kỹ thuật. với chip của máy tính lại càng mù mờ không hiểu gì. Thế nhưng lúc cô bước vào tháp bão, cô có cảm giác như bản thân đang ở trong những bộ phim khoa học viễn tưởng phương tây.

Một màn hình lớn trong suốt được làm từ thuỷ tinh.

Dưới sự cổ vũ của Tiểu Minh, Trần Vũ nhẹ nhàng chạm vào dấu chấm hỏi trên màn hình, ngay lập tức một giọng nói dịu dàng vang lên: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn không?”

Ở trong màn hình đột nhiên xuất hiện lên một bóng người theo dạng 4D, giống như từ dưới vũng nước sâu thăm thẳm từ từ hiện lên mặt nước.

Đám học sinh thay phiên nhau ngạc nhiên hô lớn.

Ánh mắt của Trần Vũ bừng sáng, Dương Mộng dùng sức vỗ vai cô, nói liên tục: “ Đỉnh quá!”

“Cái này chỉ là mở màn thôi.”

Trần Vũ nghe thấy tiếng nói, cô quay đầu lại thấy Hà Thiến Dao đang bước đến, cô cười chạm lên màn hình, dưới ánh mắt đầy sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, ba khối lập phương lớn trong suốt dần tối sầm lại. Ngay sau đó có hình ảnh của học sinh xuất hiện phía sau màn hình. Tất cả học sinh ngạc nhiên nhìn Tề Phi Nhai, trông Tề Phi Nhai gần như giống y đúc người trên màn hình chiếu. Dáng đứng thẳng, hai tay đút vào túi quần. Sau đó hình ảnh trên màn hình thay đổi thành hình ảnh “Tề Phi Nhai” đang nghiêng đầu nhìn lướt qua tất cả các học sinh.

“Trời ơi, giống y như thật.”



Đột nhiên cả đại sảnh tối đen như mực, xung quanh các học sinh, giáo viên đi tham quan xuất hiện càng nhiều bóng “người”, theo bọn họ từ khi xuống xe bước vào tòa nhà trung tâm cho đến khi vào tháp bão, có thể chạm vào những bóng “người” đó.

Trần Vũ thậm chí còn đối mặt với hình chiếu “Trần Vũ” của mình.

“Trần Vũ” đi theo từ trên xe xuống, liếc nhìn cô rồi lướt ngang qua cô.

Trong lúc đám học sinh mừng rỡ như điên, trầm trồ thán phục, hình chiếu dần dần biến mất, một lần nữa hội tụ lại thành một hình bóng không có thực trong vũng nước sâu phía sau màn hình.

Từ trong màn hình trong suốt đột nhiên xuất hiện một câu hỏi tiếng Anh khiến cảm xúc mọi người càng lên cao hơn: “Are you ready?”

“ Woa…” Tất cả giáo viên và học sinh đều ngạc nhiên há hốc miệng.

Từng màn hình đen dần dần được hạ xuống, ánh sáng lại xuyên qua từng cánh cửa sổ kính, đại sảnh khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh lúc trước.

Trong lòng Tề Phi Nhai được gieo một hạt giống, có lẽ đây không phải là lần cuối cùng cậu gặp hình dáng của mình.

Cậu còn muốn gặp lại “cậu” một lần nữa.

Đám học sinh chấn động không nói nên lời, rất lâu sau mới có một học sinh hỏi: “Vừa rồi có phải là thực tế ảo không?”

Hà Thiến Dao cười ha ha rồi nói: “Hoàn toàn không phải là như vậy, đây là một hạng mục hợp tác, thứ mà các em thấy cũng chỉ là một góc của hạng mục này mà thôi.”

“Như vậy mới chỉ là một góc thôi sao?” Dương Mộng vốn dĩ nghĩ rằng viện nghiên cứu này chỉ cho họ tham quan mô hình mà thôi, ai biết được viện nghiên cứu lại cho họ nhiều bất ngờ đến vậy.

Hà Thiến Dao nói: “Vẫn còn rất nhiều nhưng những thứ đó đều thuộc loại đang trong giai đoạn bảo mật nên không thể cho người ngoài xem được.”

Tề Phi Nhai không nhịn được hỏi: “Có phải còn có thể tăng âm lượng giọng nói của bọn họ đúng không ạ?”

Hà Thiến Dao nghe thấy câu hỏi chỉ ra dấu “suỵt” rồi nói: “Trân trọng mời mọi người chờ xem.”

Đám học sinh lại lần nữa reo hò.

Nói tháp bão là bảo tàng của viện nghiên cứu Calligraphy thật sự không sai một chút nào.

Tầng đầu tiên là triển lãm con chip do viện nghiên cứu phát triển.

Hà Thiến Dao chỉ vào một con chip trong đó rồi giới thiệu: “Mọi người hãy nhìn con chip này, đoán xem mỗi năm thu nhập của viện nghiên cứu là khoảng bao nhiêu?”

Cô nhắc nhở các học sinh: “Tin tức này được tìm hiểu rồi đó.”

“Một mảnh chip bán được sáu mươi đô la, một năm cung cấp cho các sản phẩm di động trong nước khoảng mười nghìn chiếc di động, do đó thu nhập một năm khoảng sáu trăm triệu đô la.”

Tề Phi Nhai rất quen thuộc với các dòng chip, hai mắt cậu lấp lánh tràn đầy ngưỡng mộ.

Hà Thiến Dao thấy lại là cậu học trò này, không nhịn được cười đáp: “Đúng vậy.”

Câu trả lời của Hà Thiến Dao vừa dứt, tất cả học sinh đều khiếp sợ nhìn Hà Thiến Dao, chỉ một mảnh nhỏ như vậy đã có thể đem lại nguồn thu nhập khổng lồ như thế, không biết rốt cuộc viện nghiên cứu này có bao nhiêu tiền.

Trần Vũ chưa từng nghĩ viện nghiên cứu này của Chu Duật lại phát triển đến mức như vậy.

Ở trong mắt cô, Chu Duật luôn là chàng trai ngồi bàn sau, là bạn học của cô là anh em tốt của Hứa Tố, học sinh xuất sắc, ít nói, khiêm tốn.

Bởi vì quan hệ giữa họ chỉ là bạn bè, do đó cô chưa bao giờ cảm thấy được anh có gì khác.

Trần Vũ không có cách nào liên tưởng Chu Duật với người thành lập viện nghiên cứu chỉ dựa vào một con chip mà có thể thu vào một năm trung bình sáu trăm triệu đô la.

Cho dù có tách sáu trăm triệu và đô la ra thì cùng lắm cô chỉ có thể nghĩ được số tiền đó là nguồn thu nhập của những minh tinh điện ảnh hoặc là đại gia bất động sản, những người có máu mặt trong giới chứng khoán.

Cách đây mấy ngày Chu Duật còn bị ông chủ cửa hàng tiện lợi nhờ đi bê giúp mấy cái thùng đồ. Ngoại trừ những lúc bận mờ mắt ra thì trông anh không ra dáng chút nào.

Hà Thiến Dao và Tiểu Minh thay phiên nhau giới thiệu các sản phẩm mà viện nghiên cứu làm ra, khắp căn phòng lớn đều như đi từng ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Trần Vũ chưa từng nghĩ rằng một con chip nhỏ bé lại có thể trở thành vật truyền dẫn đầy nhạy bén, mạnh mẽ đến vậy.

Cô không nhịn được để tay lên tủ kính. Bên trong tủ kính, một cánh tay người máy chậm rãi chìa ra, cố tình bắt chước lại hành động của cô.

Trần Vũ tò mò nhìn chằm chằm vào cánh tay người máy, ngón tay cô hơi cuộn lại, tay người máy trong tủ kính cũng bắt chước tay cô cuộn lại.

Hà Thiến Dao nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên nói: “Rất thú vị phải không?”

Hà Thiến Dao nói: “Ngày hôm qua mới họp xong, bản nâng cấp của cánh tay người máy này là một dự án quan trọng của viện nghiên cứu. Nếu thành công thì giá trị của một cánh tay có thể lên đến mấy trăm triệu. Mấy bộ trưởng rất vui, vỗ tay hoan hô nhảy nhót, còn giám đốc Chu chỉ đứng nhìn họ hò reo. Tôi chưa từng thấy bình tĩnh hơn giám đốc Chu bao giờ.”

Trần Vũ hơi nhướng mày, đưa tay chỉ vào cánh tay người máy trong tủ kính đang từ từ làm hành động khác: “Mấy trăm triệu sao?”

Hà Thiến Dao gật đầu.



Trần Vũ lập tức có cái nhìn hoàn toàn khác về cánh tay người máy trong tủ kính.

Suốt trên đường tham quan, Trần Vũ luôn đi theo phía sau Hà Thiến Dao.

Đám học sinh cứ mỗi lần đi qua một mô hình gì đó lại tỏ vẻ ngạc nhiên, kích động la hét liên tục, Dương Mộng giả vờ tỏ vẻ tức giận muốn học sinh phải lấy uy nghiêm của học sinh trường cấp ba ra chứ đừng lôi kéo nhau, hô to gọi nhỏ như thế.

Hà Thiến Dao cười còn nhiều hơn đám học sinh, cô phẩy tay ra hiệu không có vấn đề gì, phòng triển lãm có cách âm vô cùng tốt.

Mô hình cuối cùng của triển lãm được trưng bày trong một chiếc tủ kính, hai đường nối dài dọc trên thân nối tới tâm của tú kính đang chứa một con chip nhỏ.

Tề Phi Nhai vừa nhìn lập tức đã nhận ra: “Đây chính là phiên bản chip đầu tiên mà viện nghiên cứu đã tạo ra.”

Qua vài giây lại nói: “Nhưng suýt chút nữa thì ngay cả phiên bản chip đầu tiên không ra đời được.”

Lần này đổi lại là Hà Thiến Dao ngạc nhiên. Hai lần trước, vốn dĩ cô chỉ nghĩ Tề Phi Nhai biết những điều trên đơn giản là vì cậu đam mê về chip. Tuy nhiên, những người biết được “phiên bản chip đầu tiên suýt chút nữa không ra đời” hẳn là đã tìm hiểu qua lịch sử của viện nghiên cứu.

“Là thiếu chút nữa không thể ra đời.”

Hà Thiến Dao gia nhập viện nghiên cứu sau khi thế hệ chip thứ hai ra đời, nhưng khi cô tham gia vào những buổi học tập huấn của viện nghiên cứu thì cô mới biết một điều: Giám đốc Chu từng một mình một ngựa đi qua hàng chục công ty mới có thể tìm được vòng đầu tư đầu tiên của công ty.

“Lúc đó viện nghiên cứu này chỉ là một phòng nghiên cứu bé nhỏ. Vốn dĩ bọn họ tưởng họ đã tạo ra được con chip đầu tiên, nghĩ rằng cuối cùng họ đã đào được một mỏ vàng, sau đó sẽ dùng mỏ vàng này thành lập nên viện nghiên cứu. Nhưng họ không ngờ rằng công ty đầu tiên mà họ hợp tác lại thay đổi ý định, yêu cầu phòng nghiên cứu phải gia nhập vào công ty của họ.”

Một học sinh lên tiếng hỏi: “Vậy thì bán cho công ty khác thôi.”

Hà Thiến Dao lắc đầu.

“Khi ‌họ không có nhiều như vậy, sau khi trả trước ‌10%, họ đã đưa ‌một phần lõi chip cho công ty mà họ ‌hợp tác.”

“Công ty đó cũng có một bộ phận nghiên cứu và phát triển chip, vì vậy họ có rất nhiều số liệu để thay đổi các thông số trên chip. Giám đốc Chu gần như phải chạy đua với thời gian, phòng nghiên cứu chưa từng nghĩ sẽ đổi công ty khác để hợp tác. Hơn nữa bởi vì các số liệu và công nghệ sử dụng trong chip đã bị tiết lộ ra ngoài nên phòng nghiên cứu đã đưa ra đề nghị giảm giá, nhưng công ty kia vẫn…”

Hà Thiến Dao nhắc tới công ty đó với giọng nói tràn ngập sự chán ghét: “Bởi vì thí nghiệm không được thuận lợi cho nên có rất nhiều phòng nghiên cứu biết được chuyện này, muốn hợp tác cùng nhưng lại bị công ty kia ác ý chèn ép. Vốn dĩ có một phòng nghiên cứu muốn hợp tác chung, nhưng cuối cùng đành phải từ bỏ do không chịu được sức ép quá lớn từ phía công ty kia. Công ty kia buộc giám đốc Chu phải từ bỏ con chip. Ngoài ra, vào lúc đó, công ty kia đang phát triển vô cùng lớn mạnh, là đầu tàu của lĩnh vực sản xuất chip và công nghệ. Giám đốc Chu và phòng nghiên cứu của bạn giám đốc Chu chỉ là con kiến nhỏ, công ty kia ép giám đốc Chu phải quỳ xuống, hai tay dâng con chip lên cho bọn họ, nếu không họ sẽ khiến phòng nghiên cứu phải phá sản.”

Giọng điệu của Hà Thiến Dao đã nghiêm túc rồi, nhưng dáng vẻ lắng nghe của  mọi người còn nghiêm túc hơn.

“Mọi người đều biết rằng cần rất nhiều tiền để phát minh, phát triển một con chip, công ty kia lại còn cho người tìm ra “lỗ hổng” trên hợp đồng hợp tác rồi cắt đứt nguồn tiền của phòng nghiên cứu, phòng nghiên cứu cố trụ thêm một ngày thì số tiền nợ càng lớn hơn, công ty kia vốn dĩ ban đầu còn tung ra cành oliu( dụ dỗ, dụ ngọt) nhưng sau đó họ mặc kệ quyết tâm làm cho phòng nghiên cứu phá sản thậm chí còn khiêu khích nói rằng nếu ngoan ngoãn công ty đó sẽ thu mua lại phòng nghiên cứu với giá thấp. Trước mặt thì công ty đó còn sau lưng thì biết bao nhiêu công ty nhỏ chực chờ xâu xé phòng nghiên cứu, tình cảnh lúc đó không khác gì một con cừu đối diện với cả một bầy sói đói. Chính lúc đó giám đốc Chu đã đưa ra quyết định chấm dứt hợp tác với công ty đó, anh quyết chí phải chịu trách nhiệm những gì mình gây ra với phòng nghiên cứu, nhiều ngày sau đó anh đi đến rất nhiều công ty đầu tư để giới thiệu về dự án của phòng nghiên cứu, nhiều ngày như vậy không hề ngủ một giấc, cha anh còn nợ mấy trăm nghìn, cả người giám đốc Chu gầy đến mức chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay. Sau rất nhiều vất vả, cay đắng cuối cùng giám đốc Chu đã nhận được số tiền đầu tư đầu tiên.”

Phòng nghiên cứu cuối cùng đã sống sót thành công sau bao nhiêu khó khăn. Về sau, phòng nghiên cứu càng lúc càng phát triển, giống như một tiếng sét đánh mạnh vào giới công nghệ. Phòng nghiên cứu nhanh chóng trở thành một trong những trung tâm hàng đầu về nghiên cứu, phát triển chip trong nước.

Không gian của phòng triển lãm trở nên im ắng, đám học sinh đều rất cảm động, mắt ai nấy đều đỏ lên trước những khó khăn, áp lực mà Chu Duật và phòng nghiên cứu phải trải qua.

Thời gian giống như ngưng đọng lại, không ai nói với ai bất cứ câu gì.

Trần Vũ từng nghe Hứa Tố nói rằng Chu Duật đã từng phải trải qua một quãng thời gian rất khó khăn, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết rằng Chu Duật thiếu chút nữa đến đường lui cũng không có.

“Đừng bày ra khuôn mặt đau khổ như vậy. Nghĩ lại thì bây giờ một năm giám đốc Chu bán con chip thu về đến tận sáu trăm trăm triệu đô la đó nha.”

Đám học sinh này thật sự quá thành thật, Hà Thiến Dao không nhịn được bật cười.

Có học sinh đưa tay nói: “Nếu là em ở trong hoàn cảnh khốn đốn như vậy, có lẽ em sẽ không bước tiếp được nữa.”

“Rất khó để chịu đựng áp lực lớn như vậy.”

“Hơn nữa những đồng nghiệp, bạn bè rất khó khăn, nguồn tài chính liên tục bị cắt, đến cả công nghệ cũng bị trộm mất”

“Chắc chắn là gặp rất nhiều ánh mắt coi thường. Đó là giai đoạn ban đầu, đi hơn ba mươi công ty, chỉ có một công ty sẵn sàng đầu tư, còn hai mươi chín công ty kia đều trắng tay trở về.”

Hà Thiến Dao thật không ngờ câu nói an ủi của cô không hề có tác dụng, hơn nữa lại còn khiến đám học sinh thêm xúc động về sự khó khăn của Chu Duật.

Cô xấu hổ nhìn Trần Vũ: “Hay là chúng ta đi trước đi.”

Ánh mắt Trần Vũ lấp lánh nhìn cô.

Hà Thiến Dao: “Các bạn học sinh thân mến, các bạn có ba mươi phút hoạt động tự do. Sau đó chúng ta đi ăn cơm.”

Chú thích :

*áp lực  kiểu 996 : Làm việc từ 9h sáng đến 9h tối và làm suốt 6 ngày trong 1 tuần.

*007 : là mã số của điệp viên nổi tiếng trong một bộ phim.

 

------oOo------