Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 1: Hôn Nhân 5 Năm




Tối đó, Tần Sở Hàn bị chuốc thuốc đến mức không kiểm soát được bản thân mà nhào vào lòng cô, người mà hắn chán ghét bao nhiêu năm qua. Cô, Lâm Tuyết, là vợ hắn, cả hai người đã chung sống với nhau hơn 5 năm rồi mà hắn vẫn chưa bao giờ... chưa một lần nào đối xử với cô như "vợ" mình cả. Hắn mỗi lúc nhìn cô chỉ toàn là sự chán ghét, căm phẫn tột độ, lúc nào hắn cũng lạnh nhạt, cáu gắt với cô. Điều đó cũng phải thôi vì nhà cô nợ hắn tới hai mạng người mà, đâu thể nhìn con của kẻ "giết" người một cách ôn nhu được đâu.

Nhưng hiện tại, hắn ngoan ngoãn đến kỳ lạ, ôm chầm lấy cô không muốn rời... Cô biết hắn đã bị chuốc thuốc và không giữ vững thần trí nữa nhưng... cho cô ích kỉ một lần thôi cũng được, cô yêu hắn nhưng hắn lại... không hề yêu cô và mặc dù cô biết hậu quả của tối nay sẽ ra sao nhưng cô đâu thể để chồng mình lên giường với một người phụ nữ khác mà không phải cô.

Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy nhìn thấy cô nằm bên cạnh, hắn nhíu mày quát lớn:

- CÔ!!! CÔ ĐÃ LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ!?

Cô quay mặt đi chỗ khác không nói lời nào với hắn lại khiến hắn giận càng thêm giận mà mắng cô nhưng... cô đã quá mệt rồi. Cô không muốn ép buộc hắn phải bên cạnh cô nữa. Hắn dù ghét cô nhưng vẫn không thể ly hôn với cô.

Nếu không phải hôn ước này là do cha mẹ quá cố của hắn mong muốn thì hắn cũng không cưới cô và cũng sẽ không dây dưa với gia đình cô làm gì.

- Cô cứ ở đó đi, nếu tối qua tôi không bị chuốc thuốc thì cũng sẽ không để cô có cơ hội này đâu

- Cô muốn ngồi ở đó thì cứ ngồi, tôi phải tới công ty!

Nói xong hắn quay phắt đi mà không thèm ngoảnh đầu lại. Sao lại thành thế này chứ? 5 năm rồi chả lẽ ngần ấy thời gian mà hắn vẫn không mảy may rung động với cô à. Cô không muốn tin nhưng có lẽ đó là sự thật... hay là cô buông tha cho hắn một thời gian, chỉ... chỉ một thời gian không làm phiền hắn thôi. Và, cô đã quyết định về nhà mẹ mình.

Khi đến nơi khung cảnh quen thuộc mà lạ lẫm vô cùng đã đập vào mắt cô. Chắc cũng đã gần 2 năm kể từ lần cuối cô về nhà

- Tuyết, con về đấy à, lâu lắm không về rồi sao lại đứng ngoài cổng thế con?



Mẹ cô với vẻ mặt ôn nhu, hiền từ nhìn về phía cô, cô ấy vậy mà như một đứa trẻ sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Lâm Triệt thấy vậy mà châm chọc:

- Nhóc con à em nói xem năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà còn mít ước như vậy chứ.

- Em không có.

- Mẹ với nó tính ở ngoài này bao lâu nữa chứ, ông với ba chờ cũng lâu rồi đấy.

Mẹ cô gật gù và vỗ về cô, cô đã ngừng khóc rồi nhưng vẫn rất buồn, rất ấm ức. Cô mỉm cười vào nhà cùng mẹ và anh mình.

Ở công ty, nơi Sở Hàn làm việc, đây là tài sản của cha hắn để lại cho hắn, hắn rất trân trọng nó vì vậy hắn luôn khiến nó càng ngày càng lớn mạnh hắn lúc nào cũng nghiêm túc khi làm việc nhưng tối hôm qua... sau sự việc đó đã khiến đầu óc hắn rối bời không còn tâm trạng đâu để làm việc nữa. Thôi thì, về nhà vậy.

Khi về đến nhà, trời cũng đã gần trưa, sao hắn lại không thấy Lâm Tuyết đâu hay là cô vẫn còn ở khách sạn. Hắn không ngừng thắc mắc khi không thấy cô ở nhà, hắn hỏi quản gia:

- Cô ta đâu rồi?

- Cô Lâm Tuyết sáng nay đã về nhà mẹ cô ấy rồi ạ.

- Về "nhà mẹ" ư? Hmm... vậy cũng tốt đỡ chướng mắt.

Tối qua sau khi làm một đống chuyện vậy mà sáng ra đã ung dung đi chơi rồi bộ cô ta không thấy có lỗi với mình sao? Mặc kệ cô ta suy nghĩ gì miễn sao đừng làm phiền mình là được.

Hắn lúc nào cũng có những suy nghĩ cay độc về cô, hắn nghĩ cô không yêu hắn mà chỉ là lợi dụng hắn thôi vì cha cô cũng đã từng làm như vậy với cha mẹ hắn, hại cha mẹ hắn chết thảm mà bản thân còn ung dung hưởng lợi, cô nói cô yêu hắn, hắn không thể tin, hắn đã hoàn toàn mất niềm tin vào gia đình cô rồi. Hắn cũng không cảm thấy tội lỗi khi đối xử với cô như thế.



- Aiz... Cô ta đúng là phiền chết mất.

Đã ba ngày trôi qua mà cô vẫn không gọi về "nhà", hắn buộc phải gọi qua bên đó mặc dù rất ghét nhưng hắn cũng không phải loại người vô nhân tính.

- Alo... Ai ở đầu dây bên đó vậy?

Đó không phải giọng của cô mà là của một người đàn ông, chính xác thì đó là Lâm Triệt.

- Alo... Alo

- Là tôi Tần Sở Hàn, tôi muốn hỏi là Lâm Tuyết... ừm... cô ta có bên đó không?

- Là mày! Mày còn mặt dày gọi điện thoại cho nhà tao sau khi mày đối xử với em gái tao như thế á?

- Đó không phải chuyện của anh! Quan trọng là Lâm Tuyết cô ta đâu rồi

- Em gái tao mất tích rồi, cả nhà tao đang cuốn cả đây mà mày còn gọi điện qua đúng là làm tao tức chết mà!

- Mất tích?!

Cùng đón xem chap sau nhé