Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 10: Bạn Cũng Bàn Đáng Ghét




- Như vậy, chỗ ngồi đã xếp xong, chúng ta vào bài.

Lúc này, Lâm Tuyết một hơi lại thở dài chán nản. Tuy là ngồi cùng bàn nhưng quả nhiên rất khó bắt chuyện với Tần Sở Hàn. Cái tên y hệt con người luôn mà, cứ kiểu lạnh lùng thế này thật quá đáng sợ. Cô không tài nào tập trung vào bài được, mà cho dù có học cũng chẳng ý nghĩa gì, cô tốt nghiệp cấp 3 lâu rồi mà. Không có việc gì làm, Lâm Tuyết liếc nhìn sang anh, đôi mắt anh thật là đẹp. Con ngươi nhàn nhạt nhìn rất lạnh lẽo nhưng cũng rất có hồn, đôi mắt hai mí rõ rệt còn thêm lông mi dài cong vút nữa chứ. Đúng là nhan sắc mà bao nhiêu cô gái mong muốn có được đây mà. Da cũng trắng mịn nữa, lại chẳng lấy một khuyết điểm nào là sao? Chẳng bù cho cô mà. Cô phồng má lên, cau mày suy nghĩ: Vừa đáng ghét lại còn "xinh đẹp" thế này thì ai chịu được cơ chứ, nghịch thiên nghịch thiên!

Ngay lúc đó, anh nhìn sang cô, mắt hơi cười rồi khẽ nói: "Bạn học này, bạn mà tiếp tục nhìn là mình tính phí đấy, còn không thì lão Hàn sẽ không tha đâu. "

Cô giật mình chột dạ, quay sang hướng khác nghĩ bụng: Tên này, sao giờ mới nhận ra là rất đáng ghét nhỉ.

Anh khẽ mỉm cười: Thật giống con nhím đang xù bộ lông đầy gai lên. Đáng yêu quá.

Cứ như thế mà hai người ngồi học ngay ngắn suốt tiết, cũng chẳng thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái.

- Được rồi, các em nghỉ đi!

Đúng lúc tiếng chuông reo lên, cả một buổi sáng học mệt mỏi cuối cùng cũng đến giờ cơm trưa.

Lập tức, Kỳ Tử Hoài xuất hiện trước mặt cô:

- Tiểu Tuyết mình đi ăn thôi, cậu có mang theo cơm hộp không?

Cô hơi bất ngờ, ngập ngừng một chút rồi trả lời: "Có."

- Vậy đi thôi, mình đói chết rồi nè.

Chuẩn bị gật đầu thì cô lại liếc nhìn sang Tần Sở Hàn, tính nói rồi lại thôi. Thấy vậy, Kỳ Tử Hoài có chút khó chịu nhưng cũng chẳng làm được gì cậu ta, trong lòng thì tức nhưng miệng vẫn luôn cười, với trình độ này thật sự khiến người ta xót thay mà.

- Sao lại không nói? -Tần Sở Hàn không nhìn cô mà hỏi, rồi lại nói tiếp: " Chẳng phải đã nói, nhìn là sẽ thu phí ư? "



Hả một tiếng, cô cau mày quay sang nhìn anh: "Anh, đúng là cái đồ vô liêm sỉ! "

Anh nhẹ nhàng, bình thản nhìn cô đáp ngắn gọn:"Ừm."

Lúc ấy, có vẻ không kiềm chế được nữa mà Kỳ Tử Hoài đã lên tiếng:" Cậu là cái thá gì mà đối xử với Tiểu Tuyết nhà tôi như vậy hả?! "

- Nhà cậu? Hai người là anh em à? -Chỉ một câu nói của Tần Sở Hàn đã khiến cậu ngậm miệng lại không nói nên lời, thật sự quá xấu hổ rồi.

- Ờm... Nãy tôi tính hỏi là... cậu có muốn ăn cùng bọn tôi không? - Thật may là cô đã chen ngang nếu không thì khó có thể biết được cậu sẽ làm gì Tần Sở Hàn nữa. Vốn hiểu rõ tính cách của Kỳ Tử Hoài nên bây giờ cô chỉ hi vọng anh đáp rằng sẽ không. Nhưng đời nào để cho cô yên, thế mà Tần Sở Hàn lại đồng ý một cách nhẹ nhàng vô cùng hệt như đay là chuyện hiển nhiên nên có vậy... Khiến cho cô quả thật rất khó xử.

Mặc kệ tình huống khó xử cỡ nào, bọn họ vẫn ngồi ăn chung với nhau một cách rất thản nhiên. Cảm thấy hơi ngột ngạt, cô mở lời:

- Ừm, lớp trưởng cậu rất được yêu thích nhỉ?

Anh nhìn cô, đáp:" Đừng gọi lớp trưởng, cứ gọi Sở Hàn là được. ". Cô hơi lúng túng, nói:" Hình như hơi sai chủ đề rồi á. "

Anh lại mặt dày mà nói:" Không sai đâu, vẫn đúng chủ đề mà. "

Kỳ Tử Hoài bức xúc hừ một cái rồi ăn tiếp, chẳng dám mở mồm. Lâm Tuyết lại liếc xéo Tần Sở Hàn rồi nói: "Được nha, Sở Hàn. ". Không cần nói cũng biết cô hiện tại đang rất là cáu. Chỉ cần đụng vào thì chắc chắn sẽ bị " gai nhím " đâm cho chết.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã hết giờ nghỉ trưa. Các tiết học buổi chiều chủ yếu là môn thể dục và các môn học tự chọn hoặc là tự học tại lớp. Môn thể dục à, cô không thích môn học này chút nào cả đơn giản vì cô dở tệ môn này. Đúng là cực hình mà, cứ học gì không học lại đụng tới môn này, xấu số rồi! Do đây là tiết thể dục đầu tiên kể từ lúc bắt đầu năm học đến giờ nên thầy cho học nhẹ nhàng. Đơn giản chỉ là chạy bền 5000m thôi mà. Chỉ nghe đến đây là cô đã tái mặt đi rồi. Đột nhiên, Kỳ Tử Hoài ý kiến:

- 5000m có nhiều quá không thầy, em nghĩ một số bạn sẽ chạy không nổi.

Nghe thế thôi, cô cũng biết thừa là cậu đang nói giúp cô, nhưng cô chỉ thở dài chán nản vì biết kết quả chắc chắn sẽ không như ý mình được. Còn thầy dạy thể dục nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên:" Người chạy không nổi cũng chẳng phải em, vả lại cũng chỉ có 5000m nếu thật sự chạy không nổi thì chừng đó hãy hay, mà các em chạy không nổi là do chạy không đúng cách, vì vậy tự điều chỉnh một chút là sẽ được. Tôi bắt các em chạy là để kiểm tra thể lực, không nhất thiết phải nhanh mà chỉ cần chạy xong là được. Nghe rõ chưa! "

Mọi người đều đồng thanh đáp " Rõ! ". Quả nhiên, lần này Lâm Tuyết thật sự gặp phải vận xui rồi!