Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 11




Tiếng còi thổi lên, tất cả học sinh lớp 10A3 bắt đầu chạy. Con trai thì không kể đến nữa, còn con gái trong lớp thì thật sự rất là nản. 5000m, sân tập thể dục rộng như thế, một vòng chạy là cũng tương đương 1000m rồi. Chỉ cần chạy 5 vòng quanh sân là được, nói thì nghe dễ lắm chớ tận 5000m chạy sao mà nổi. Hồi trước Lâm Tuyết chỉ chạy có 1000m thôi cũng đã tái xanh mặt mày rồi, bây giờ chạy cả 5000m là thật sự muốn giết cô mà. Nhưng thầy đã bảo thì cho dù không muốn cũng vẫn phải chạy thôi, coi như là một lần xấu số đi!

- Lâm Tuyết! Cậu chạy nổi không? -Kỳ Tử Hoài chạy sát gần cô hỏi khẽ.

- Chắc ổn...

- Thật sự ổn ư? 5000m đấy, đừng đùa, nếu cậu chạy không nổi thì xin thầy nghỉ đi.

- Không sao, mình chạy được...

Bây giờ, nên nói cô là cố chấp cứng đầu hay là không nản chí đây. Chạy thì chắc chắn là cô chạy không nổi rồi. Cứ cô chấp như thế há chẳng phải tự hại thân mình hay sao.

Sau đó, cô không nói thêm gì nữa mà cứ chạy, rồi lại chạy. Vừa hết một vòng cô lại chạy chậm lại, bước chân yếu dần, hơi thở cũng rất gấp. Cô ráng chạy thêm chút nữa nhưng thật không may... Lúc này, đầu cô choáng váng, mọi thứ trong tầm mắt bắt đầu nhòe đi, chân cô mềm nhũn chẳng thể đứng vững, cứ thế cô mất thăng bằng rồi ngã ra sau. Ai cũng bất ngờ, hốt hoảng lại đỡ cô. Còn thầy giáo ở xa quá nên cũng chẳng hay việc gì, Tần Sở Hàn không tới chỗ cô, đi sang phía thầy giáo nói gì đó rồi cả hai cùng đi lại. Anh kêu mọi người tản ra để cho cô dễ thở, đồng thời Kỳ Tử Hoài cũng bế cô lên. Chuẩn bị nói với thầy giáo thì thầy đã bảo:

- Tiết này hai em nghỉ đi, tôi không tính toán. Sức khỏe là quan trọng nhất, đi đi, đưa con bé lên phòng y tế.

Kỳ Tử Hoài chỉ cảm ơn xuông rồi bế cô chạy đi rất nhanh. Tần Sở Hàn dõi theo hai người bọn họ rồi quay sang cảm ơn thầy giáo.



- Vốn là giáo viên, tôi cũng nên có trách nhiệm bảo vệ học sinh nên em không cần phải cảm ơn tôi như thế đâu... Rồi rồi, các em tiếp tục chạy, ai chạy không nổi nữa thì nói với tôi một tiếng nghe chưa. Đừng để chuyện giống lúc nãy xảy ra!

- Rõ!

Rồi mọi người chỉnh đốn lại tinh thần và tiếp tục chạy. Về phía cô, hiện tại đang nằm truyền nước ở phòng y tế, có Kỳ Tử Hoài bên cạnh chăm sóc. Lúc này, cậu thẫn thờ nhìn cô, lại suy nghĩ: Cậu không thể làm người ta bớt lo được à? Bao năm không gặp sao tính tình chẳng thay đổi tí nào hết vậy... Cậu đúng là vô lương tâm, không lo cho mình thì thôi chứ tại sao đến cảm giác của người khác cũng chẳng màn là sao? Đồ vô tâm.

Cậu lúc này chỉ có thể tự trách, tự trách sao bản thân không ngăn cô lại trong khi biết rõ kết quả sẽ ra sao. Tự trách... Tại sao, bản thân biết rõ mà vẫn thuận theo ý cô? Cô chẳng nghe lời cậu gì hết. Hay chỉ có xác nhận quan hệ với nhau rồi thì cô mới yên phận đây. Như cậu sợ, rất sợ khi nói ra hết tất cả, thì đến tình bạn cũng chẳng giữ được nữa. Cậu cũng sợ, sợ phải giương mắt nhìn cô tay trong tay kẻ khác mà bản thân lại nhu nhược chẳng làm được gì. Rốt cuộc, yêu thầm sao mà khó đến vậy. Là cậu đã sai ư? Sai ở đâu kia chứ? Một tiếng cót két bỗng đập tan dòng suy nghĩ rối bời của cậu. Lâm Tuyết nhẹ nhàng ngồi dậy, ngó nhìn xung quanh rồi hỏi:

- Thầy cho nghỉ ư?

- Ừm.

Sau đó, không còn sau đó nữa, họ cứ như vậy rơi vào im lặng cho đến giờ tự học tối. Không phải là giận nhau, chỉ là hai bên không có gì để nói với nhau cả. Cậu đang rối bời với đống suy nghĩ ấy, còn cô thì cũng đang rối tung rối mù về cậu. Cô thắc mắc: Từ lúc bắt đầu học đến giờ, Tử Hoài rất lạ, cậu ấy có chuyện gì giấu mình ư, lúc chiều cũng... Biểu cảm cậu ấy như thể nhà mới có đám ma vậy, thật kì lạ. Tham lam một chút. Hay là cậu ấy thật sự thích mình rồi. Nhưng mà là bắt đầu từ khi nào chứ? Chắc không phải đâu. Chơi với nhau từ nhỏ, nếu thật sự thích mình thì cũng phải có chút biểu hiện khác thường chứ. A, khó nghĩ quá, rốt cuộc là cậu ấy bị sao vậy kia chứ?

Cô bỗng nhận được một cuộc họp online. Nói là cuộc họp nhưng thực chất là khóa học đại học của cô. Nhân tiện lúc này đang tự học, cũng rảnh rỗi nên cô tham gia. Cô đeo tai nghe vào, hết sức chăm chú mà nghe giảng. Tần Sở Hàn ngồi canh nhìn thấy cũng chẳng phản ứng gì. Có vẻ đối với anh, chuyện này quá đỗi bình thường. Anh từ lâu đã biết cô nhảy lớp liên tục, bây giờ thấy cô đi học lại, cũng không khỏi thắc mắc nhưng lí do anh vừa biết luôn rồi. Anh với cô là hai kiểu người, là hai thế giới khác nhau. Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, bản thân lại vô cùng xuất sắc, đương nhiên phải phát huy hết sức mình để cha mẹ vui lòng. Còn anh, anh sinh ra trong một gia đình vô cùng vô cùng giàu có, bản thân anh, anh biết mình cũng rất giống cô hoặc là hơn thế nữa. Nhưng anh không làm như cô, quá tài giỏi cũng là khuyết điểm. Là người sẽ quản lý công ty của gia đình trong tương lai, anh không nên để lộ ra bất kì khuyết điểm nào, cho dù là rất nhỏ. Càng tài giỏi, áp lực đè trên vai càng lớn. Cô giỏi giang như thế, tự do tự tại như thế, anh thật sự rất ngưỡng mộ. Anh hi vọng cô sẽ luôn như thế này mãi mãi, đừng trở thành một con người giống như anh.