Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 27: Đến lúc trở về!




Cứ thế dong hồi ức dừng lại, đưa họ quay về thực tại.

À, thì ra anh thật sự thích cô, vậy mà vẫn luôn luôn dối lòng.

À, thì ra cô vẫn luôn luôn không hề từ bỏ tình cảm với anh cho dù là có chuyện gì xảy ra.

Hai con người, hai số phận nhưng lại cứ mắc vào nhau không thể gỡ bỏ. Tần Sở Hàn và Lâm Tuyết quá khứ tươi đẹp ấy cũng sẽ không còn nữa…

______

Hai năm sau.

Lâm Tuyết kéo vali xuống một chiếc taxi, nhìn thành phố quen thuộc cùng những tòa nhà cao ốc không khỏi vui vẻ.

Lâm Tuyết đã trở về rồi đây!

Nơi cô đặt chân xuống là khu mua sắm lớn nhất thành phố A. Sở dĩ cô dừng ở đây là muốn mua ít quà để tạ lỗi với ba mẹ cô.

Khu mua sắm này lớn đến không tưởng. Cô chỉ đến đây một hai lần nên cũng chẳng nhớ rõ trước đây nó ra sao. Lướt nhìn chung quang đều bao bọc bởi nhứng tòa nhà cao thật cao. Một chiếc màn hình quảng cáo lớn gắn vào một dãy của khu mua sắm này. Nó đang chiếu tin tức hot của những người có tiếng tăm trong thành phố và cả nước!

Đầu tiên là chuyện Tần thị và Tô thị sẽ hợp tác với nhau bằng hình thức liên hôn!

Tin ấy khiến cô dừng lại, ngước nhìn lên tấm quảng cáo to đùng. Cô lại thấy Tần Sở Hàn rồi, đúng là vẫn đẹp trai như ngày nào. Không, không lạc đề rồi, người bên cạnh anh là một cô gái trông có vẻ trưởng thành, lại rất dịu dàng?

Lâm Tuyết nhận ra đó là Tô Lục, là người hồi cấp ba đã từng tỏ tình Tần Sở Hàn nhưng không thành! Cô ta hơn họ một tuổi, là đàn chị khóa trên, được mệnh danh là nữ thần (vì đẹp thôi). Cô ta cũng là người bám víu Tần Sở Hàn lâu nhất, tận mãi cho đên khi Tần Sở Hàn kết hôn thì liền không thấy tăm hơi. Cô thiết nghĩ rằng Tô Lục này từ bỏ rồi, vậy mà giờ lại dùng liên hôn để đạt được mục đích! Tô Lục lúc trước giở nhiều thủ đoạn như vậy, cô không yên tâm để cô ta lại bên cạnh Tần Sở Hàn.

- Cậu nói có quá đang không chứ!

Một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn lại đứng trong khu mua sắm này mà hét lớn, còn chỉ tay về phía bảng quảng cáo kia.

Lâm Tuyết ngay lập tức nhận ra đó là Bạch Băng Băng, đi bên cạnh còn có Lộ Xuyến! Nhanh tay cô đeo mắt kính, đội mũ vào.

- Suỵt, Băng Băng, cậu nhỏ tiếng chút, ai cũng nhìn rồi!

- Quá đáng! Tiểu Tuyết mất mới chỉ hai năm, hắn ta lại có người mới? Tra nam!

- Haiz, vậy cũng tốt mà. Ít nhất là đã buông tha cho gia đinh của Tiểu Tuyết đi!

Băng Băng lại nhìn ngó xung quanh lại vô tình thấy cô vội vàng rời đi.



- Hả? Xuyến Xuyến, cô gái mặt áo khoác dài màu be kia có phải Tiểu Tuyết không? - Băng Băng chỉ.

- Cậu hoa mắt à, chắc là giống người thôi. Tiểu Tuyết cũng đã mất rồi, sao lại ở đây được!

- Cậu nói cũng đúng, chắc mình hoa mắt thật.

______

Lâm Tuyết rời đi, thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Delvin.

(Trong tin nhắn)

Lâm Tuyết:- Giúp mình điều tra chút chuyện.

Delvin:- Tới rồi?

Lâm Tuyết:- Ừm.

Delvin:- Chuyện gì, mình giúp cậu cho.

______

Một chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà Lâm gia. Lâm Tuyết xuống xe, đứng đấy nhìn lại căn nhà đã lâu không được thấy. Chiếc xe phóng đi, kéo gió thổi bay tà áo cùng mái tóc cô.

Cô tháo kính và mũ ra, nhấn chuông cửa.

“Ding dong”

Mẹ cô đi ra mở cổng, lại không ngờ… là cô!

- L-Lâm Tuyết? - Bà run run, không tin vào mắt mình, càng không dám chạm vào cô.

Cô nắm lấy tay bà đang run, mỉm cười dịu dàng.

- Xin lỗi mẹ, con về rồi!

Quả thật, đây, đây đúng là đứa con bé bỏng của bà, đã hai năm nay… Bà không còn được nằm lấy được ngắm nhìn như vậy. Còn gái bà vẫn còn sống, chưa chết! Cảm xúc như vỡ òa, bà bật khóc đưa cô vào.



Từ bên trong ba cô nghe thấy tiếng khóc của bà nên cũng đi ra.

- Bà gặp ai mà khóc…

Chưa nói hết câu ông liền ngưng lại, ánh mắt nhìn về hình dáng nhỏ nhắn quen thuộc kia, sao-sao mà giống con gái của ông vậy. Ông nhanh chóng đi ra, nhìn cho rõ, xem cho kĩ. Quả thật, là người thật! Là con gái ông! Ông cũng không kìm được nước mắt, cùng với mẹ cô đưa cô vào nhà.

Lâm Triệt từ công ty vừa về thấy Lâm Tuyết cũng không khỏi ngạc nhiên nhưng không đến nổi xúc động như ba mẹ cô.

- Em về rồi à?

- Vâng!

Nghe vậy, ba mẹ Lâm Tuyết lấy làm lạ.

- Là sao? Triệt, nói mẹ nghe, hai đứa giấu ba mẹ chuyện gì?

- Mẹ hỏi em ấy đi, con không biết!

Lâm Tuyết áy náy trả lời:

- Ba, mẹ, thật ra chuyện con gặp tai nạn qua đời là giả… Cái đó, tại con muốn trốn đi một thời gian…

- Cái con bé này, tại sao con lại làm thế! Con biết ba mẹ lo cho con ra sao không!

- Vâng con biết ạ, ba mẹ cũng đừng buồn nữa. Bây giờ con gái cũng về rồi mà…

- Tuyết, hai năm nay còn đã ở đâu, làm gì?

- Con, con sang Anh.

- Con sang bên đấy làm gì? Sống có tốt không?

- Vâng, vâng, rất rất là tốt luôn ạ! Mẹ không cần lo cho con đâu!

Ba của cô lúc này mới lên tiếng.

- Đều tại ba mẹ không tốt, nếu năm đó…

- Ba, ba đừng nhắc nữa, chuyện đã qua cứ để nó qua đi! - Cô đột nhiên cắt ngang.