Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 30: Chuốc thuốc!




Một lúc sau, không nghe thấy gì nữa, mọi người đều im như tờ. Cái bầu không khí im lặng ấy cũng chẳng giữ được lâu đã bị phá vỡ bởi tiếng bước chân, cùng chất giọng của một người đàn ông.

Delvin bước vào một cách hiên ngang, mặc dụ bản thân là một vị khách “không mời mà tới”.

- Màn kịch này hay quá, tôi xem mà không khỏi tán thưởng đấy!

Delvin vừa nói dứt câu, tiếng xì xào lại nổi lên.

- Đó là Delvin… Idol nổi tiếng đấy ư?

- Tôi là fan của cậu ấy đó!

- A~ Hoàng tử kìa, đẹp trai quá, Delvin ơi, em yêu anh!!!

- Cậu ta tới đây làm gì vậy?

- Kịch gì thế?

- Tô Lục với Delvin có quen biết nhau sao?

- Chuyện gì thế không biết…

Bữa tiệc bỗng trở nên ồn ào không tưởng với tâm điểm duy nhất chính là chàng trai với mái tóc vàng ở kia. Ngôn Tình Cổ Đại

- Xin chào tiền bối Tô. Lần đầu gặp mặt, để lại ấn tượng không tốt rồi, xin lỗi nhé~

Delvin vừa nói vừa đùa, chẳng ra dáng hậu bối tí nào. Nhưng mọi người xung quanh không quá để ý. Mặc dù Tô Lục trong mặt họ là tiểu thiên sứ xinh đẹp đi chăng nữa thì cũng chẳng bằng bạch mã hoàng tử Delvin kia đâu, người ta là đi lên bằng thực lực chứ không phải như họ Tô nào đó.

- Cậu đến đây làm gì?

Tần Sở Hàn cuối cùng cũng lên tiếng, nét mặt so với lúc nãy chẳng hề dãn ra chút nào, thậm chí còn khó coi hơn nữa.

- Ồ ồ, xin chào xin chào Tần tổng, tôi tới góp vui chút thôi à. Xin lỗi vì sự tùy tiện này nhé!

Vừa nói cậu vừa quơ quơ cổ tay. Thật là không hề khách sáo mà!

Tần Sở Hàn:…

Tô Lục:…

- Ây da, đừng có im lặng như vậy chứ, tôi đây sợ đấy! I’m afraid of this sudden silence~

- Vào thẳng vấn đề!

- Yes sir~ Thật ra, tôi có một video ngắn ngắn tầm nửa tiếng muốn cho các vị ở đây coi để mở mang kiến thức và hiểu biết của mình. Đặc biệt là Tần tổng đấy!

Nói xong, phía màn hình lớn đang chiếu background bữa tiệc đen lại, rồi lại sáng lên. Chiếu một đoạn video hết sức “lành mạnh”.

Video này là cảnh ân ái của Hoằng tổng và cô gái nào đấy không rõ mặt. Nhưng nhìn sơ quá vóc dáng lại rất giống Tô Lục. Cho đên khi nghe thấy âm thanh “Hoằng tổng, nhẹ thôi~” kia thì ai cũng nhìn nhau. Đây chẳng phải là giọng của Tô Lục à? Không ngờ, thiên sứ trong mắt họ lại là người như thế này. Tức khắc nhìn lấy Tô Lục, liền cảm giác buồn nôn vô cùng.

Tô Lục vội vội vàng vàng, nằm lấy cổ tay Tần Sở Hàn giải thích.

- Sở Hàn, anh nhất định phải tin em, em không có làm những chuyện đó! Hắn ta nhất định là hãm hại em, bây giờ, việc giả tiếng nói trong video cũng không khó, nhất định là hắn ta hãm hại em.

Nghe Tô Lục nói cũng có phần đúng, cô gái trong video kia cũng chẳng hề rõ mặt nên họ không thể chắc chắn được. Có khả năng họ thật sự đang hiểu lầm thì sao?

- Ừm, cũng phải. Thật ra, tôi chỉ vô tình nhận được video này và nghĩ là tiền bối đây, nhưng mà nếu tiền bối đã nói không phải thì chắc là không phải rồi! Vậy thì chũng ta không coi nữa~ Mấy thứ này, bẩn mắt!

Tô Lục thở phào nhẹ nhõm, cô ta thầm nghĩ: Chơi bà đây cho đã, còn quay video lại gửi cho người khác, mẹ nó lão Hoằng khốn nạn! May là tên này không để đến cuối, nếu không mình thật sự sẽ bị lộ tẩy!

Delvin khẽ nhếch mép, bắt lấy người phục vụ, lấy hai ly rượu vang. Một ly đưa cho Tô Lục.

- Mời tiền bối! Xin lỗi vì đã nghi ngờ phẩm hạnh của tiền bối đây, cái này coi như là tạ lỗi đi!

Tô Lục cũng nhận lấy một cách gượng gạo rồi nhấp một ngụm.

- Không sao, không sao! Dù sao mọi chuyện cũng không đến nổi nào. Chắc là anti-fan muốn hãm hại tôi nên mới gửi lung tung, chỉ sợ phát tán trên mạng thì lại không biết giải thích ra sao…

- À, cái đó tiền bối đây không phải lo, tôi sẽ làm chứng mà~

Tần Sở Hàn nhìn qua cũng đủ hiểu. Tô Lục này là loại như nào, anh còn không hiểu ư? Anh chỉ hận không thể bóp nát cô ta, nhưng chuyện trước đây cô ta đã làm với Lâm Tuyết, cô ta vẫn là chưa rút ra bài học. Bây giờ còn ở đây, nói dối trước mặt anh?

______

Tô Lục cảm thấy hơi choáng, bảo người đưa cô ta vào phòng nghỉ của nhà hàng này nghỉ tạm một lúc rồi ra lại.

Một nhân viên nữ đưa cô ta đi. Không phải là do choáng hay không mà Tô Lục lại cảm thấy nhân viên này, từ nãy đến giờ không hề nhìn thấy!

Cô ta được đưa vào phòng nghỉ, cô nhân viên phục vụ kia cũng ra ngoài. Tô Lục nằm xuống giường, tay đưa lên xoa xoa phần thái dương. Cảm giác hơi lạ, không phải là… Cô ta bị bỏ thuốc rồi!

- Chết tiệt, tên khốn nào…

Người cô ta nóng bừng bừng như lửa đốt. Bỗng một người đàn ông từ đâu xuất hiện ôm chầm lấy cô.

- Ai vậy? Bỏ… tôi ra…

Tên đấy bắt đầu lột đồ cô ta ra một cách thô bạo nhất, cô ta chẳng còn sức phản kháng. Thuốc đã ngấm sâu, bây giờ cô ta chỉ muốn giải tỏa, thôi thì cứ làm, một chút chắc không ai để ý…