Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 34




Cũng đúng vào lúc này, có hai vị tiểu thư đi ngang qua. Nghe thấy tiếng động trong phòng nghỉ họ mở cửa ra, nhưng cửa bị khóa, mở không được. Hai người đó sợ có chuyện nên một người đi xuống báo cho mọi người giúp đỡ, còn một người ở lại xem xét tình hình.

- Cho hỏi, có ai bên trong không ạ. Tôi nghe thấy tiếng động bên trong không tốt lắm…

Tô Lục bên trong định trả lời thì bị tên nam nhân kia bịt miệng, ngoài tiếng “ư… ưm” thì người bên ngoài chẳng nghe ra được gì. Bây giờ Tô Lục trần truồng như thế, người khác nhìn thấy đúng là không ổn. Cô ta chưa định thần được lâu thì bị tên kia làm đến đau cả người.

Bên ngoài nghe thấy tiếng động khác thường cũng lo lắng.

Tô Lục biết bên ngoài có người, bên trong lại bị tên kia… Ấy vậy mà cô ta lại, lại “hưng phấn”?

- Bên trong đấy có chuyện gì vậy, chờ chút sẽ có người tới ngay thôi ạ.

Tuyệt đối tốt nhất không ai vào được, nếu không, Tô Lục coi như chấm hết!

______

Ít phút sau, Tần Sở Hàn đứng bên ngoài cửa, đợi người phá cửa vào bên trong. Sắc mặt anh vô cùng tệ, mà từ sớm giờ cũng không hề tốt.

Lâm Tuyết đứng đằng xa cũng chỉ cười nhẹ.

“ Rầm “

Cánh cửa mở toang, bên trong là cảnh tượng như thế nào ai cũng biết. Tần Sở Hàn vẫn giữ nét mặt đấy, tát Tô Lục một cái, rồi lấy khăn lay tay.

- Đúng là buồn nôn, liên hôn hai nhà Tô Tần coi như hủy! Cô tự về mà nói với cha cô!

Hay lắm, nói hủy liền hủy, cô ta không cam tâm. Dùng bộ dạng ấy quỳ rạp xuống chân anh, khóc lóc cầu xin.

- Tần Sở Hàn, tôi xin anh, đừng hủy được không. Chỉ là liên hôn thôi, tôi cũng không làm gì được anh. Xin anh, cha tôi sẽ giết tôi mất, tôi cầu xin anh đấy Tần Sở Hàn…

Tần Sở Hàn đá cô ta ra, quay đầu rời đi chẳng nói gì hơn. Tô Lục vẫn cứ cầu xin, đến mặt mũi cũng không thèm quan tâm.

Mọi người nhìn nhau vừa rời đi vừa bàn tán không ngừng. Hết rồi, cuộc đời Tô Lục đến đây là hết rồi…

Vừa xuống sảnh lớn, thì Delvin lại cho phát tiếp video lúc nãy, bây giờ mọi người cũng không quá ngạc nhiên nữa. Sau đấy là hàng loạt bằng chứng cô ta dùng quy tắc ngầm, qua lại nhiều người. Tin tức cũng nhanh chong lan truyền khắp trang mạng xã hội. Đúng là mấy vị tiểu thư ăn không ngồi rồi.

Delvin hướng mắt nhìn về phía Lâm Tuyết:

- Tần tổng, trước đây nghe nói anh có một người vợ.



- Không phải nghe nói, đó là sự thật, cô ấy mất cũng 2 năm rồi…

- Lại nghe nói anh rất lạnh nhạt với cô ấy, bây giờ nhắc đến lại tỏ ra buồn bã như vậy?

- Đúng là tôi có lạnh nhạt với cô ấy nhưng… Thôi, đây cũng không phải chuyện cậu phải lo.

Thoáng chốc, Tần Sở Hàn nhìn thấy hình bóng của Lâm Tuyết. Chắc là, nhầm rồi…

Buổi tiệc kết thúc, đám người Lâm Tuyết cũng giải tán hết.

______

Hôm sau.

- Cậu nói… Cậu mua cho mình một căn hộ ở đây?

Lâm Tuyết mở to mắt nhìn lấy Delvin mà hỏi.

- Cậu không biết sao? Ở đây an ninh tốt lắm đấy, bình thường là nơi của mấy ngôi sao nổi tiếng không đó! Đảm bảo không ai điều tra gì được, an toàn tuyệt đối! Perfect!

- Vậy, vậy sao… Thôi, thế cũng được.

- Tiểu Tuyết, cậu thấy màn trình diễn hôm qua thế nào, đủ đạt không? Mình có nên làm diễn viên không nhỉ?

Lâm Tuyết:…

______

Ba tháng sau.

- Nghe tin gì chưa?

- Tin gì?

- Hai tháng trước, công ty Nguyệt Thụy bị mua lại rồi đó! Nghe nói là người thừa kế gia tộc Lawrence muốn mở rộng địa bàn kinh doanh.

- Lawrence? Nghe lạ thế…

- Không biết sao? Họ là người nắm giữ cả nền kinh tế bên Anh đấy.

- Hả?



Lộ Xuyến nhìn Bạch Băng Băng:

- Tin tức lan rộng rồi, bây giờ ai cũng biết.

- Chuyện Lawrence mua lại Nguyệt Thụy à?

- Ừm.

Bạch Băng Băng vẻ nghĩ ngợi rồi nói:

- Nói ra cũng lạ, Lawrence nếu mua lại Nguyệt Thụy thì liệu có trở thành đối thủ kinh doanh với Tập đoàn Tần thị không.

- Cái này, không phải là cái mà chúng ta đoán được. Lawrence, đừng chọc vào họ là tốt nhất.

- Bỏ qua chuyện đấy đi, lâu rồi chúng ta không gặp Tiểu Tuyết ấy, khi nào cậu ấy mới đi chơi với chúng ta được đây…

- Cậu ấy… Bây giờ vẫn chưa tiện lộ mặt đâu.

- Haiz, khổ thật đấy…

______

Trong lúc đó, Tần Sở Hàn đến thăm mộ Lâm Tuyết.

- Cái, cái gì đây? Không phải Lâm Tuyết? Nghĩa là… Cô ấy còn sống ư? Tốt quá…

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại anh réo lên. Vừa nhấc máy.

- Tần tổng, Nguyệt Thụy, à không. Người thừa kế Lawrence muốn hợp tác với chúng ta. Đang đợi ở đây ạ.

- Cái gì? Được rồi, tôi về ngay!

______

- Ồ, đây là, Tần tổng? Xin chào, tôi là trợ lí riêng của ngài Eira Lawrence. Chuyện hợp tác tôi sẽ là người đại diện!

Tần Sở Hàn đứng im bất động, nghĩ: Trước đây đã nghe nói Lawrence vốn thần thần bí bí, người thừa kế cũng như vậy. Tai nghe không bằng mắt thấy, quả nhiên là thần bí vô cùng.

- Được thôi, các người muốn hợp tác thế nào?