Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 109





  Cùng với Yimokao, trận tuyết đầu mùa của năm nay đã đến, bầu trời u ám, buổi sáng có một cơn mưa nhẹ, nước mưa lưu lại những vết xước nhỏ trên cửa sổ.
  Khi cơn mưa tạnh vào buổi trưa, các sinh viên mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất tiếng mưa sẽ không ảnh hưởng đến việc nghe tiếng Anh vào buổi chiều, nhưng không ngờ, buổi chiều lại có tuyết rơi.
  4 giờ 30 phút, giám thị lần lượt phát phiếu trả lời và bài thi, học sinh trong lớp vẫn im lặng, khi giám thị thông báo “Hoàn thành”, dường như mọi người cuối cùng cũng thở phào sau ba tiếng đồng hồ.
  ”Đề khó quá đi mất!”
  ”Đề thi lần này khó y như đề lần trước, căn bản đọc không hiểu chút gì?”
  ”Tớ thật sự xong đời rồi.

Tớ thậm chí còn không hiểu bài đầu tiên nói cái gì.

Bài nghe đầu tiên nói về cái gì thế, một người máy à?”
  ”Tớ cũng không hiểu, cậu hỏi Trần Vũ thử đi.”
   Gần bên cửa sổ lập tức bị vây quanh bởi tiếng bàn tán xôn xao, sau một tiếng thở dài, một khe hở nhỏ lộ ra, lộ ra khuôn mặt của Trần Vũ.
  Các bạn cùng lớp giải tán, Trần Vũ lấy điện thoại di động ra và làm mới lịch trình của mình, nụ cười trên khuôn mặt cô lắng xuống và toàn thân căng thẳng, Hứa Tố im lặng nhìn cô từ phía sau.
  Có thể lịch trình bị kẹt không mở được, phải mở lại 2 lần liên tiếp.
  Cô đang rất lo lắng.
 Hứa Tố cũng nín thở theo.
  Một lúc sau, lịch trình cuối cùng cũng được mở ra, Hứa Tố nhìn cô, vuốt ngón tay vài cái, cho đến khi lông mày của cô càng ngày càng nhăn lại, Hứa Tố trong lòng trầm xuống.
  Một lúc sau, Trần Vũ tắt màn hình điện thoại.
  Điện thoại di động được nhét vào ngăn bàn.
  Cô lặng lẽ ngồi trên ghế một lúc, như thể đang mê man suy nghĩ về điều gì đó.
  Lớp một hôm nay tan học sớm, là lớp ra sớm nhất trong khối.
  Các bạn học trong lớp gần như chạy tán loạn, còn Trần Vũ chỉ chậm rãi thu dọn sách vở chờ Chu Duật, bên ngoài tuyết đã rơi từ chiều, trên bệ cửa sổ đã tích tụ một lớp dày vừa phải, với lớp tuyết dày như thế này, nếu tuyết ngừng vào ban đêm, thì nó sẽ tan đi vào sáng mai khi gió thổi.

(ebook truyen.

V n)

 Hứa Tố đi ngang qua bàn của Trần Vũ, như thường lệ không có rời đi ngay: “Trần Vũ, thứ bảy bà ngoại đi viện, thế nào rồi?”
  Bàn tay đang thu dọn tờ giấy của Trần Vũ dừng lại, cô cũng không ngẩng đầu lên: “Chà, có chuyện gì sao?”
  ”Nếu cần giúp đỡ bất cứ điều gì, cứ nói với, tôi có biết một số bác sĩ trong bệnh viện, và… “
  ”Hứa Tố, cám ơn lòng tốt của anh, nhưng hiện giờ tôi không cần.”
 Trần Vũ đã nghĩ đến việc phải làm gì nếu cô làm lại từ đầu, vì thế cô không cần sự giúp đỡ của Hứa Tố.
 Hứa Tố cũng hiểu mình đối với Trần Vũ có mức độ đường đột như thế nào, nhưng cậu ta đã quay trở lại mười năm sau, và cậu ta sợ rằng Trần Vũ vẫn còn là một học sinh, không hiểu biết về sau sẽ hối hận.
 Hứa Tố hít một hơi thật sâu, khi còn trẻ, cậu ta tỏa nắng và tràn đầy năng lượng, với đôi mắt trong veo và chân thành.
  ”Trần Vũ, tôi làm những điều này không phải vì muốn cậu đền đáp gì cho tôi mà tôi chỉ là muốn giúp cậu lúc cậu cần, với vai trò là bạn học của cậu.”
 Chu Duật mang cặp sách đi đến cửa lớp một, hai ngày nay Trần Vũ không có gì khác lạ, ngoại trừ việc chịu đựng sự lúng túng và thờ ơ của anh, Chu Duật bực mình, anh không muốn Trần Vũ cứ nhượng bộ mình.
  Anh chỉ muốn bảo vệ cô.
  Không ngờ lại phản tác dụng, thay vào đó cô lại là người dỗ dành anh.
  ”Cậu vội vàng như vậy làm gì? Vợ cậu có biến mất đâu mà lo!” Hà Sơ không khỏi oán trách, Chu Duật lại mím môi liếc cậu ta một cái: “Đừng nói nhảm nữa”
  “Được, không nói nhảm.” Chờ mọi người biến mất, Hà Sơ lắc đầu, hiển nhiên người này nghe xong liền đỏ mặt.
  Một lớp học sáng đèn, nhưng hành lang vắng tanh.
 Chu Duật đứng lên và đi ra từ cửa sau, nhưng nhìn thấy Trần Vũ và Hứa Tố đang ngồi một bên, Hứa Tố ngồi ở bàn trước, nhìn chằm chằm vào Trần Vũ như thể đang nói về điều gì đó, bởi vì Trần Vũ đang quay mặt đi chỗ khác nên anh không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
  Hai người nói chuyện rất lâu.
 Chu Duật ngón tay dần dần nắm chặt lại.
  Cho đến khi một nhóm học sinh phát hiện học bá cao gầy lạnh lùng đứng ở cửa sau mặt không chút biểu cảm nhìn về một hướng, quay đầu lại nhìn, mẹ kiếp, tên Hứa Tố này sao lại ở cùng Trần Vũ?
  Lớp 1 và lớp 7 đã thống nhất địa bàn để bảo vệ CP học bá tốt nhất, vì thế các học sinh đã đưa ra quyết định dứt khoát và hét lên: “Học bá, cậu đã đến rồi à!”
 Trần Vũ và Hứa Tố đồng thời ngẩng đầu lên và nhìn về phía này.
 Chu Duật hoàn toàn không quan tâm đ ến Hứa Tố, anh chỉ nhìn Trần Vũ, cô mỉm cười với anh, rồi thu dọn cặp sách của mình, lon ton chạy về phía anh với dây đeo vai của chiếc cặp sách.
  Những sợi chỉ lủng lẳng nới lỏng.
  Lúc này Chu Duật mới dành chút ánh mắt để nhìn về phía Hứa Tố.
  Đối phương chậm rãi đứng thẳng lên, trong mắt không giấu được vẻ phiền muộn.
  ”Hôm nay chúng ta tan học sớm một chút… “
 Chu Duật một tay cầm cặp sách của cô lên, trong lòng bàn tay anh lấy ra một hộp bánh pudding nhỏ.

  Sau khi nhìn thấy, Trần Vũ không khỏi bật cười: “Nó từ đâu ra vậy!”
  Cô rất dễ để làm hài lòng.
 Chu Duật cúi đầu nhìn cô, mềm lòng nói: “Bạn của Hà Sơ bán cái này, mọi người nói ăn rất ngon nên anh mua một ít.” Trong cặp sách còn một hộp nữa, sáng mai cô có thể ăn.
  “Anh giống như một người anh trai đến đón em gái ở trường vậy… “
 Chu Duật nói: “Vậy em coi anh như là anh trai.”
  Đột nhiên, những ký ức trong quá khứ khiến Trần Vũ nhớ lại rằng cô đã từng ép Chu Duật gọi mình là chị gái, sau đó người đàn ông này cũng làm như vậy, cứ như thế mỗi khi ở trên giường anh gọi cô là chị gái hết lần này đến lần khác, nhưng hành động vô cùng mạnh mẽ.
  ”Không được gọi anh trai!”
 Chu Duật suy nghĩ một chút, ánh mắt ngưng đọng nói: “Không sao, em muốn làm em, hay là chị gái, anh đều có thể.”
  ”Không không không.”
 Chu Duật có chút sững sờ, anh không biết tại sao khi anh gọi cô lại có phản ứng mạnh như vậy, hay là cô đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt anh lặng lẽ nhìn cô, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Trần Vũ vô vọng đỏ mặt tía tai.
 Trần Vũ ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
 Lạy ông tôi ở bụi này.

( Muốn giấu kín nhưng bị bại lộ.)
 Chu Duật mỉm cười, cô trông thật đáng yêu.
  Chỉ là lúc cô lên xe điện, những người xung quanh đều ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không nói gì, Chu Duật chỉ có thể cảm giác được cô đang phân tâm.
  Vậy Hứa Tố và Trần Vũ đã nói gì?
  Nó có liên quan đến những gì Trần Vũ đang che giấu?
  Anh rất hiếm khi khó chịu.
  Xe điện bị lắc lư, lúc này vào giờ cao điểm buổi tối, tài xế luôn đạp ga mạnh cũng như phanh rất nhanh, hành khách trên xe đã quen dần và chủ động ngả người ra sau để bớt quán tính khi phanh gấp.
  Cô nắm chặt tay cầm ghế, không cẩn thận bị mất thăng bằng.
   Ở phía sau, cô chậm rãi buông hai tay ôm lấy mình.
  Hôm nay, bà ngoại đặc biệt mua thịt cừu về nấu một nồi canh thịt cừu, vừa bước vào phòng, hơi nước hòa lẫn với hương thơm bay ra, Trần Vũ nở một nụ cười và kinh ngạc thốt lên.
  ”Mau đi rửa tay đi, hôm nay chúng ta sẽ ăn sủi cảo!”
  Bà nhìn hai đứa trẻ đặt cặp sách xuống rồi quay vào bếp để gói sủi cảo với tâm trạng vui vẻ.

   Chu Duật là đứa trẻ rất háu ăn, một lúc có thể ăn hai mươi cái sủi cảo, còn con mèo con Trần Vũ, ăn đến tám cái là đỉnh điểm rồi.
  Trần Vũ lau tay đi ra, bà ngoại một tay bưng một đ ĩa sủi cảo nhanh nhẹn bước đi, quay lại phòng bếp bưng sủi cảo lên, hai tay cầm quai nồi, bưng nồi súp thịt cừu dễ dàng như mang theo một tấm nhựa.
  Hai đứa nhỏ muốn giúp đỡ bà, nhưng bà ngoại gạt đi: “Cẩn thận, nóng lắm, để bà.”
  Ngôi nhà nhỏ tràn ngập hương thơm nồng nàn, Trần Vũ làm nước sốt, Chu Duật chỉ nhấp một ngụm rồi gật đầu, cô hài lòng nhìn anh, cô biết anh thích nguyên liệu làm sủi cảo này hơn ai hết.
  ”Trần Vũ, ăn miếng thịt này cho bà, ăn nhiều một chút, gầy quá rồi!”
  “Bà ơi, cháu thực sự không ăn được nữa… “
  ”Không ăn được thì để bà múc canh cho, không ăn thì cánh tay gầy gò của cháu cẩn thận gãy luôn đấy.

Cháu nhìn Chu Duật xem, ngoan chưa kìa.”
  Bởi vì uống súp thịt cừu, toàn thân cô liền cảm thấy ấm hơn.
  Cô đi dạo một vòng quanh khu nhà hai lần như thường lệ, buổi chiều tuyết rơi, đêm trong veo như sương.
 Trần Vũ đang đi phía trước, nhưng Chu Duật ở bên cạnh cô đột nhiên dừng lại.
  Cô quay đầu lại.
  Người thanh niên mảnh khảnh đứng sau lưng cô, mặc một chiếc áo len màu xanh đậm do bà ngoại đan cho, lông mày nhíu lại, đang do dự gì đó, Trần Vũ rất hiếm khi nhìn thấy Chu Duật như vậy, cô luôn cảm thấy anh là một người dũng cảm, không bao giờ do dự.
  Ngay cả khi Chu Duật còn là một thiếu niên, anh đã có rất nhiều ý tưởng.
  Cô từng bước đi về phía anh: “Chu Duật, sao vậy?”
 Chu Duật buồn bực cả đêm, nhưng vẫn muốn biết, thanh niên rũ mắt xuống hỏi: “Hứa Tố hôm nay tìm em có chuyện gì thế?”
 Trần Vũ sửng sốt một hồi, rồi nhanh chóng trả lời theo bản năng: “Thử nghiệm mô hình một lần… “
  ”Thật sao?”
  Lần này anh không tin cô.
 Chu Duật chậm rãi tiến lên hai bước về phía cô, lợi thế chiều cao của anh, cảm giác áp bức của anh lại ập đến,
   Có vẻ anh cao hơn trước một chút.
 Trần Vũ lùi lại một bước, Chu Duật cảm thấy rằng cô sẽ sợ, nên ngừng di chuyển.
  Chỉ là thiếu niên dưới ánh đèn đường híp con mắt lại lộ ra một chút sắc bén, môi mỏng mím chặt, chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm cô, lần này, anh nhất định muốn cô cho mình đáp án.
  “Thật sự không có gì… “
  ”Nếu em không muốn anh hiểu lầm em, thì em đừng nói chuyện với cậu ta nữa, ngoại trừ lần này thôi đấy.”
  Nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của cô, Chu Duật bình tĩnh nói, bởi vì bản thân anh cảm thấy xấu hổ vì bản tính chiếm hữu của mình, nên anh sẽ vô thức chú ý đến những người đàn ông xung quanh cô.
  Dù là Hà Sơ hay Trình Dương, anh đều biết rằng họ chỉ là bạn cùng lớp với Trần Vũ.
  Chỉ có Hứa Tố là khác.
  Dường như anh rất hiểu cô, thậm chí trước đó, điểm chung giữa hai người ít đến mức gần như không tồn tại.
  Anh có thể bỏ qua những người khác, nhưng Hứa Tố, anh không thể làm ngơ.

  Anh đã tận mắt chứng kiến cô phải lòng Hứa Tố, ngay cả lúc này, Trần Vũ không còn thích Hứa Tố nữa, đó vẫn là một mối đe dọa.

Hơn nữa, người họ Từ rõ ràng đã chọn ban khoa học, tại sao bây giờ lại chọn ban nghệ thuật tự do, rồi còn học cùng lớp với Trần Vũ.
 Hứa Tố có ý định gì?
  Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Hứa Tố giúp Trần Vũ chuyển sách, trong lòng anh càng thêm lo lắng, Chu Duật tuyệt đối sẽ không cho phép Trần Vũ lại để ý tới Hứa Tố, chẳng phải trong mắt cô chỉ có mình anh thôi sao?
  ”Chu Duật.

.

.


  Một lúc sau, giọng nói của Trần Vũ mềm mại, cố gắng trấn anh lại sự không vui của anh.
  Coi như để mọi chuyện lắng xuống, giống như vài lần trước, bao dung cho sự khó xử của anh và dỗ dành anh kết thúc chủ đề này.
 Chu Duật từ chối.
  Sự lảng tránh bất thường của cô khiến anh không thoải mái, anh rất lo lắng cho cô vì cô luôn trong trạng thái thất thần suy nghĩ về điều gì đó.
  Trước nay Trần Vũ luôn là người có cái gì thì nói cái đấy, cô thẳng thắn như một viên kim cương hồng, với một trái tim ấm áp và dịu dàng được bao bọc trong một chiếc áo choàng, nhưng cô chưa bao giờ mở lòng ra với ạnh.
  Chỉ có điều lần này là khác.
 Chu Duật không thể ngủ được, mở ảnh đại diện của cô ra và tin nhắn trò chuyện, nhìn đi nhìn lại, nhưng anh không thể tìm thấy bất kỳ khả năng nào khác ngoại trừ việc cô muốn bảo vệ anh.
  Thế tại sao anh lại để người phụ nữ mà anh thích phải bảo vệ mình?
  Bởi vì anh không đủ mạnh mẽ, hay bởi vì anh chỉ là một học sinh trung học?
 Trần Vũ nghĩ rằng sẽ ổn thôi nếu tránh chủ đề này, nhưng anh là người rất bướng bỉnh.
  Ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu đốt mọi thứ trong mắt anh vẫn còn đó và càng dễ thấy hơn khi vào mười năm sau, Chu Duật … Chu Duật dường như đang rất tức giận, nhưng nó không nhắm vào cô.
  Những ngọn đèn đường độc nhất vô nhị trên con phố dài ngoài hàng rào chập chờn, trời đã se lạnh, bướm đêm cũng không chịu ra ngoài.
  Anh dùng cơ thể mình để che chắn gió cho cô, đồng thời cũng bao bọc cô ở nơi không có gió.
  ”Trần Vũ, anh chỉ muốn biết em đang lo lắng điều gì thôi.”
  Giọng anh bình tĩnh, trầm ấm: “Em sẽ nói cho anh biết phải không?”
 
------oOo------