Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 65





Trần Vũ tự nhủ với bản thân không được để sắc đẹp mê hoặc, nếu không thì không xứng với chức danh giáo viên.
Nhưng đến càng gần, cô phát hiện xương quai xanh xinh đẹp dưới vai của Chu Duật, những đường nét cơ thể trên người anh giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Rất nhiều người đàn ông rèn luyện cơ bắp để cổ và vai phồng lên như bánh bao, Trần Vũ tự nhận mình là một dân thường, cô thích cơ bắp và những đường nét uyển chuyển chứ không phải cơ bắp căng đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào để cảm nhận được sức mạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Duật, nói: “Chúng ta làm nóng người một chút đi.”
Trước khi bơi nhất định phải khởi động với giãn cơ trước.
Chu Duật nói: “Được, cô giáo Trần.”
Mặc dù anh nói đúng nhưng cô luôn cảm thấy ngứa tai khi anh nói cô giáo Trần.
“Ừ, ông chủ Chu đi theo em.”
Trần Vũ hắng giọng.
Chu Duật cười: “Được.”
Hai người đứng đối diện nhau, trong đó có phần vươn vai cần đặt lên vai đối phương, cô đặt hai tay lên vai Chu Duật, dùng sức vươn dài hai cánh tay, cúi người xuống.
Nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn cô, Trần Vũ nhìn anh một cái, Chu Duật bình tĩnh làm theo chỉ dẫn của cô, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai tròn trịa của cô.
Suy nghĩ duy nhất của Trần Vũ là, tay của Chu Duật thật to, lòng bàn tay của anh hoàn toàn có thể ôm trọn bả vai của cô.
Hai má của hai người cách nhau rất gần, tuy rằng cánh tay dài ngăn cách, nhưng mùi mát lạnh trên cơ thể của Chu Duật, vẫn như cũ làm cho tinh thần của Trần Vũ cảm thấy có chút không yên.
Bộ dạng như con thỏ suy nghĩ lung tung, lại giả vờ bĩnh tĩnh của cô rơi vào trong mắt của Chu Duật.
Cô không biết gò má tuyết trắng của mình đã hơi đỏ, cũng không biết mùi thơm nhàn nhạt trên người cô rất mê hoặc người.

Từ lúc cô bước vào, với đôi chân thon dài trắng như tuyết, còn có vòng eo thon thả của cô.

Chu Duật đã nghĩ rằng đây thật sự là một quyết định tồi tệ, đây là lần đầu tiên anh biết cảm giác không thể tập trung là như thế nào.
Nhưng hiện tại sức chịu đựng cũng không tốt lắm.
Lòng bàn tay của Chu Duật trắng mịn lại còn mềm mại khiến người ta không muốn buông tay, anh thậm chí không dám dùng sức, Chu Duật ở chỗ Trần Vũ không nhìn thấy từ từ nhắm hai mắt lại, suy nghĩ đến thuật toán đối phương đề xuất hôm qua tại cuộc họp trao đổi.
Trần Vũ nói: “Khởi động xong, chúng ta kiểm tra nước một chút.”
Chỗ nông nhất của vùng nước nông chỉ có 1m2, sâu nhất là 1m5.
Xem xét đến chiều cao của ông chủ Chu, Trần Vũ nghĩ tốt nhất không nên làm anh khó xử.

Trần Vũ xuống nước, cô ở trong nước di chuyển một chút, hai tay đặt lên thành bể, nhìn Chu Duật vẫn còn chưa xuống nước.
Chu Duật biết nghe lời dạy phải.
Hai người ngâm mình trong nước một lúc, quen với nhiệt độ của nước, độ sâu 1m5 chỉ đến ngực của Chu Duật, vì vậy hai người đi thêm một đoạn nữa để vào nước sâu hơn.
Trần Vũ dựa vào thành bể bơi, chiều cao của cô không còn chạm được tới đáy bể nữa, nhấp nhô trên mặt nước.
Cô chỉ cho Chu Duật cách ngâm cả người vào trong nước, chờ đến khi cô ra khỏi nước, có những giọt nước chảy xuống xương đòn và cổ trắng như tuyết của cô, cô đang nói lưu ý khi nín thở nhưng Chu Duật không nghe vào một từ nào, trong mắt chỉ có hình dáng của cô khi lên khỏi mặt nước.

“Vậy chúng ta thử một lần được không?”
Cô nhìn anh trầm mặc hơn so với mọi người, thầm nghĩ nếu Chu Duật không muốn cũng không sao.
Không phải ai cũng phải vượt qua bóng ma tâm lý, cũng không phải ai cũng phải học cách chấp nhận.
Nhưng nếu Chu Duật muốn học, cô sẽ cùng anh học.
Một bàn tay trắng như tuyết hiện ra trước mặt, Chu Duật nhẹ nhàng cầm lấy, Trần Vũ tiến lại gần Chu Duật một chút.
“Chuẩn bị tốt chưa?”
“Rồi.”
Bể bơi tiêu chuẩn dài 50m, rộng 21m lấp lánh trên các bức tường xung quanh dưới ánh nắng mặt trời.
Trần Vũ nhẹ nhàng nắm tay Chu Duật, hai người cùng nhau chìm xuống nước.
Ở trong nước không có cách nào hô hấp bình thường, bên tai còn có tiếng nước sủi bọt.
Chu Duật cảm thấy tay có chút siết chặt, cô hẳn là lo lắng cho mình đi.
Bóng ma tâm lý mà anh nói cho cô là sự thật, anh không thể quên được người đàn ông rơi vào bồn tắm không thể hô hấp được, mặt với tay tái nhợt, bụng sưng bất thường, cả người xám xịt sưng tấy.
Khi khám nghiệm tử thi thì kết quả là tai nạn, anh ta say rượu uống nhiều, bật vòi nước mà quên mất.
Thế nên khi anh ta về đến nhà đi vào phòng tắm phải đối mặt trực diện với nỗi sợ trước tử vong.
Tuy nhiên, nói nó không liên quan gì đến cô cũng đúng.
Trong một tháng đó, anh không cho phép mình run sợ vì chuyện này, ngày nào anh cũng trầm mình xuống đáy nước ở cùng một chỗ, cho đến khi cảm thấy ngạt thở mới ngồi dậy.

Cho nên làm sao anh sợ nước được.
Nâng anh lên, Trần Vũ kéo anh lên khỏi mặt nước, tháo kính bơi ra, dùng đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn anh không chớp: “Chu Duật, anh không sao chứ? Còn có thể tiếp nhận được không?”

Cô nhẹ nhàng lau đi nước còn đọng lại trên mặt của anh.
Chu Duật: “Được, vẫn ổn.”
“Không sao, chúng ta cứ từ từ, nhé?”
“Được.”
Anh thích chìm xuống nước cùng cô, nhưng thỏ con không biết, cô nhìn anh như thể anh là một kẻ đáng thương mong manh cần được yêu thương và chăm sóc.
Chu Duật nói với bản thân, giữ thể diện chút đi.
Nhưng cơ thể vẫn thành thực, cúi đầu yên lặng đứng ở đó, cô sẽ tới an ủi anh.
Trần Vũ nhớ rõ nếu học sinh thể hiện tốt, có thể thưởng phần thưởng nho nhỏ.
Hơn nữa hiện tại Chu Duật nhìn rất khác so với thường ngày, không phải chuyện nghiệp khi làm việc, không phải như đóa hoa lạnh lùng cao ngạo trên đỉnh núi* khi đối mặt với người khác, cũng không phải dịu dàng ôn nhu khi đối xử với cô.
*Bạn có thể tưởng tượng muốn lấy một đóa hoa đẹp ở trên đỉnh núi thì phải trải qua quá trình leo núi đầy gian nan, nguy hiểm vậy.

Từ này ý chỉ một người hay một vật gì đó quá đẹp, vượt quá tầm với.
Anh giống như một chú cún con mắc mưa, một chú cún mạnh mẽ nhưng bị tổn thương.
Cánh tay mảnh mai mềm mại như cành liễu quấn quanh cổ Chu Duật, Trần Vũ dựa vào sức nổi của nước nhẹ nhàng ôm lấy Chu Duật.
“Ông chủ Chu, anh làm tốt lắm.”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh.
Làn da mềm mại của cô đang chạm vào anh, không có lớp vải ngăn cách, chặt chẽ sát nhau.

Yết hầu của Chu Duật nuốt lên nuốt xuống, đôi mắt anh chỉ có thể nhìn vào khuôn mặt cô, nụ cười tươi như hoa sen.
Đôi môi mọng nước của cô có màu đỏ anh đào bóng loáng, giống như một viên kẹo xinh đẹp, hấp dẫn anh, nhấp một ngụm, chỉ nhấp một ngụm.
Trần Vũ vỗ nhẹ lưng Chu Duật: “Chúng ta vẫn nên luyện tập một lúc nữa được không?”
Cô buông tay khỏi cổ anh.
“Được.”
Nhưng trái ngược với câu trả lời của anh, eo của Trần Vũ bị một đôi tay nóng bỏng giữ lấy, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị dẫn đi một vòng, lưng chạm vào gạch hồ bơi mát lạnh.
“Chu Duật…”

Hô hấp của hai người quyện vào nhau, đôi mắt híp đen như mực, đuôi mắt vừa chạm vào nước liền đỏ bừng.
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, bắp chân của cô ở trong nước di chuyển không được tự nhiên, nhưng nó lại vào nơi vừa rồi cô không dám nhìn, cô kinh ngạc nhìn anh.
“Để anh ôm em một lúc, được không.”
Anh cúi đầu, lông mi rũ xuống, giống như đang làm nũng.
Trần Vũ ngơ ngác nhìn cây cung củ mà cô vô tình chạm vào dưới mặt nước, dường như đã sẵn sàng để đi, rồi lại nhìn khuôn mặt của anh, nhất thời cảm thấy có chút bối rối.
Chu Duật tới gần cô, vùi mặt vào vai cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ, khiến Trần Vũ vô thức co ngón chân lại.
Lúc lâu sau, Chu Duật mới từ từ buông tay ra.
“Chúng ta tiếp tục?’
Trần Vũ lấy lại tinh thần, gật đầu.

Trần Vũ sấy khô tóc, đi ra khỏi phòng tắm với một chiếc túi bơi.
Tới buổi trưa, số lượng người đến trung tâm thể hình tăng lên, và trung tâm thể hình của khu tập thể đều có các lớp học vào cuối tuần, chẳng hạn như Trần Vũ đã tham gia một lớp yoga ở đây.
Hôm nay là môn dạy nhạc jazz, trong lớp có nhiều bạn học nữ, trong sảnh tầng một có nhiều cô gái mặc vest đang cười ngọt ngào.
Chu Duật đứng ở cửa, anh tuấn cao ráo, mùa đông ánh mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu vào người anh, phảng phất tự động phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
Trần Vũ đang định đi qua đó thì thấy hai cô gái trông rất dễ thương đang đi về phía anh, một trong số họ đã lấy điện thoại di động ra.
Trần Vũ dừng lại một chút, không có đi tới ngay lập tức.
Cô gái ngẩng đầu lên nói với anh, mỉm cười ngọt ngào.
Chu Duật nghe xong lắc đầu, một câu cũng không nói, lạnh như băng, giống như một núi băng, hai cô gái thất vọng cúi đầu.
Chu Duật liếc mắt nhìn qua, người anh chờ đang xinh đẹp đứng ở đằng kia, nhìn sang bên này.
Vẻ lãnh đạm trên lông mày tan đi, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai cô gái, anh đi thẳng tới nắm tay cô: “Đói bụng không?”
Trần Vũ gật đầu, ngoan ngoãn bị anh dẫn đi: “Đói rồi.”
“Món Quảng Đông? Món em thích.”
“Được nha!”
Sau khi lên xe trong gara, Trần Vũ đột nhiên ôm lấy Chu Duật.
Chu Duật sững sờ trong giây lát, rồi ôm cô, mặc dù anh rất thích sự chủ động của Trần Vũ, nhưng sự chủ động lần này rõ ràng khác ở lần bể bơi.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm Trần Vũ lên, con thỏ nhỏ chui vào lòng anh hốc mắt hơi ửng hồng.

Chu Duật thấy đau lòng ngay lập tức.
Anh luống cuống tay chân ôm lấy cô, lại tìm khăn giấy lau những giọt nước mắt nho nhỏ đang trào quanh khóe mắt của cô.

“Bé cưng, có chuyện gì vậy?”
Trần Vũ lắc đầu không nói.
Chu Duật cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó hôn lên mắt cô, nhưng nước mắt cô rơi như mưa, càng ngày càng dữ dội.
Cô khóc không thành tiếng, lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng càng như vậy, càng làm người ta đau lòng.
Trái tim Chu Duật như bị bóp chặt, không biết nên an ủi cô như thế nào.
Dừng một chút, anh nhẹ nhàng buông cô ra, mở cửa bước xuống xe, đóng cửa lại, đi đến ghế phụ, bế công chúa ra khỏi ghết phụ, đặt đầu gối lên cửa mở cốp sau, sau đó ngồi lại.
Anh ôm cô ngồi vào trong, ôm cô vào lòng như ôm đứa trẻ.
Anh ôm cô thật chặt, hôn lên má cô, hôn lên chiếc mũi nhỏ, hôn lên hàng mi dài hiện rõ vì khóc.
Trần Vũ ra lệnh cho mình bình tĩnh lại, ra lệnh cho mình không được, nói: “Nước bọt của anh dính trên mặt em rồi.”
Rõ ràng là nước mắt của cô.
Chu Duật cười, nói: “Ừ, là anh không tốt.”
So với Chu Duật, dáng người của cô nhỏ hơn rất nhiều, Chu Duật bảo cô ngồi ngang trên đùi anh, để một tay rảnh rỗi lau nước mắt cho cô, lau rồi lại hôn cô.
Môi mỏng nhẹ như cánh bướm, mềm nhẹ như lông vũ.
Trần Vũ cảm thấy mình không nên như vậy, từ năm nhất đến giờ cô chưa từng khóc một cách thoải mái như vậy.
Cô tự nhủ mình là người lớn chín chắn, biết kiềm chế cảm xúc, không bị cảm xúc chi phối, dù có rơi nước mắt cũng chỉ được một lúc.
Điều chỉnh lại tâm lý của mình, nếu có bất kỳ sự bất bình nào không thể hiểu được, hãy tìm cách thích hợp để giải quyết chúng, khóc lóc cũng vô ích.
Cô từ đó vẫn như vậy.
Nhưng không hiểu vì sao hôm nay không nhịn được, vì sao không nhịn được nhỉ.
Trần Vũ quay đầu vùi mặt vào bả vai Chu Duật, hai tay ôm lấy anh, yên lặng khóc thút thít, Chu Duật vuốt lưng cô, xương b ướm của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan lắm, ngoan lắm, đừng khóc.”
Chu Duật thầm nghĩ, thứ anh đang cầm là một bó hoa vừa bị mưa xuân làm ướt sũng.
Thấm đẫm nước, toát ra mùi thơm.
Run rẩy, khiến kẻ khác đau lòng.
Thật lâu sau, cô ngước mắt lên, giọng nói mềm mại, có chút giống giọng mũi: “Chu Duật, xin lỗi anh, em vừa mới…”
Đôi mắt của cô đặc biệt trong veo, chiếc kính màu nâu dường như cuối cùng đã được lau sạch, lộ ra vẻ trong veo ban đầu.
Ướt át, xinh đẹp.
Chu Duật dùng môi chặn lời cô lại.
 
------oOo------