Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 149




Hình như có ai đó gọi ta. Còn lay người ta rất mạnh. Những cảnh vật kia cũng không vây hãm lấy ta nữa, từ từ nhả ra. Ý thức khôi phục, hai mắt cũng đã có thể từ từ khẽ động mà mở lên.

" Làm sao vậy?...Chóng mặt quá đi!" - Giản Sơ Mạn nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra nói.

" Tỉnh rồi thì tự mình tỉnh táo đi!" - Giọng ngươi kia đánh thép nói.

Lúc này con bé như từ trên tay ai bị hất nhẹ xuống đất. Cái mông nhỏ đập dập xuống nền cát, đau lắm đó.

" Aiya cái mông của ta!... Sư phụ! Người thật sự không biết thương con một chút nào hết!" - Giản Sơ Mạn mè nheo nói rồi nhìn về phía y.

Y không đáp nhưng mà lần đầu dùng ánh mắt hung dữ, trong đó là sự tức giận bộc lộ một cách trực tiếp chứ không phải kiểu sắc lạnh đáng sợ kia..... Ta lại làm chuyện gì sai sao?.

" Muội không sao chứ?" - Giang Nguyệt Ly đỡ Giản Sơ Mạn lên thăm hỏi.

" À ta không sao?... Sư phụ của ta bị làn sao vậy?" - Con bé đứng lên phủi phủi mông hỏi.

" À thì!... Lúc đến đây mọi người vừa tỉnh lại... Muội không biết vì sao linh lực ngưng tụ, đứng ở tại đây bộc phát. Thân thể như hôn mê bất tỉnh, vậy mà lại mở ra một linh trận... Phơi bày một số chuyện của thảm án Phù Nguyệt động năm xưa!" - Giang Nguyệt Ly có hơi e dè nói.

CÁI GÌ?... Tiêu rồi tiêu rồi. Vậy là cái gì ban nãy ta thấy người khác cũng đều thấy... Hèn gì y giận cũng gọi ta tỉnh lại nhanh như vậy... Con người cao ngạo đó sao lại muốn để người khác thấy mặt yếu đuối bất lực đó của mình.

Lần này biết làm sao dỗ y đây....

" Thôi bỏ đi!... Đêm nay các ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây đi!... Sớm mai tiếp tục lên đường!" - Hạ Thất Phượng vừa cột chặt ngựa vào bãi cỏ vừa chỉnh trang lại y phục nói.

" Vâng"

Người người cũng dần tản đi, mỗi người một tìm một nơi thích hợp để tựa lưng. Vẫn may là đã có chuẩn bị đồ mang theo trong xe ngựa, không thì ở nơi này cũng chẳng biết làm sao mới thỏa.

" A tỷ!... Ta thật sự không dám tin!... Ta lúc nào cũng nghĩ, tỷ từ vóc dáng đến gương mặt rõ ràng là hai chữ phú quý... Sao mệnh lại khổ như vậy?... Lớn lên khổ đã đành, ai ngờ còn khổ từ lúc bé xíu như vậy! Không phải họ nói tỷ là con của trời sao?" - San Vy nhào tới ôm lấy eo y khóc nức nở.

" Đứa con của trời??? Là đứa con trời đày chăng!... Buông tay!" - Hạ Thất Phượng có chút động tâm buôn ra vài từ. Dáng người thẳng tắp, cái lưng thon dài kiêu ngạo dựng đứng đầy khí chất, y không thèm an ủi hay vỗ về San Vy lấy một lần.

" Ta thật sự không dám tin!... Tại sao năm đó phụ hoàng lại làm như vậy?" - Lam Phong có chút bàng hoàng ngã sụp, ngồi bệt xuống đất vô thần nói. Vẫn may là có Tiểu Ái để tựa.



" Năm đó, để bảo đảm 4 cô con gái của mình có thể ở hoàng cung hưởng lạc. Tuyết Băng Nhĩ Linh với danh phận thánh nữ dị tộc, là đương kim chủ thượng của Phù Nguyệt động, chấp nhận hiến đi tính mạng toàn chính tông để thể hiện lòng thành với bệ hạ... Đó là nguyên do!" - Giọng của một lão thái bà cất lên.

Là một bà lão tóc bạc phơ chống gậy gỗ đào cả người phát sáng từ thân cây lớn đu ra mà nói.

" Ngươi đáng thương.... Ắt có điểm đáng hận!" - Hạ Thất Phượng đột nhiên thốt lên.

" Là ai đó!... Là quỷ sao?" - đám người xung quanh kinh sợ nói.

" Không được vô lễ!" - Hạ Thất Phượng lập tức răn đe.

" Tiểu nha đầu... Ngươi thật là lớn rồi!... Nhưng mà vẫn không thể hiểu nổi ngươi nghĩ gì. Phù Nguyệt động là nơi như thế nào, lại cho người ngoài vào đây tá túc... Ban nãy để ngươi mất mặt một chút, nhớ nhiều kỉ niệm một chút là ta vẫn còn quá nhẹ tay rồi! Có muốn nhớ nhiều thêm một chút không?" - Bà lão đó lại đanh đá đáp trả.

" Cái đồ bà già độc mồm độc miệng kia. Ngươi muốn ép chết cháu gái của bổn cung sao?" - Xuân Thu từ phiến ngọc trên cổ bước ra đối chất.

" Xuân Thu??? Đúng là con hư tại mẹ cháu hư tại bà. Tiểu nha đầu này từ nhỏ tới lớn do 12 vị tổ mẫu giáo dưỡng luôn là người có phép tắc hiểu chuyện. Vậy mà chỉ vì bà mà bây giờ con bé hành sự chẳng biết kiêng cữ gì cả!" - Bà lão kia lại chua ngoa đáp.

" Tĩnh Nguyệt ngươi là cái đồ không biết tốt xấu. Giáo dưỡng lại đem những kí ức kinh hoàng đó áp chế nó, đè nặng nó sao?... Ta lôi chuyện từ 7 vạn năm trước của người ta ra để nói cho người khác biết ngươi vui không?" - Xuân Thu cũng không vừa.

" Cái gì mà vui với không vui. Nó là gia chủ. Là chính hệ quy tông cuối cùng của Phù Nguyệt động. Ta không nên nghiêm khắc quản giáo nó sao?... Hành sự thiếu suy nghĩ thì cái động này sau này sẽ đi đâu về đâu nữa đây!" - Tĩnh Nguyệt tổ mẫu đáp.

" Ngươi đúng là cái đồ không hiểu chuyện..."

" Đã đủ chưa!" - Một giọng nói mang theo sát khí lạnh lạnh mà nhẹ nhàng cất lên.

Hai người đang cãi cọ kia đột nhiên miệng cứng như đá, không dám hé môi thêm nửa chữ.

" Không mất mặt sao?... Tĩnh Nguyệt tổ mẫu, hay là ngươi giết ta đi! Có phải dễ chịu hơn không?" - Hạ Thất Phượng lạnh lùng đáp, trong ý nói mang theo rất nhiều sự căm phẫn và tức giận.

" Ngươi dám nói như vậy với ta?" - Tĩnh Nguyệt gằng giọng lại đáp.

" Hay ngươi muốn ta tự xác!" - Hạ Thất Phượng không thèm thu lại ánh mắt, càng thêm căm phẫn, hốc mắt đỏ au mà nói.

" Ngươi!"

" Được rồi bình tĩnh!... Tiểu phượng hoàng, ngươi cũng phải chú ý ngôn từ một chút... Ta thay ngươi nói, qua kia nghỉ ngơi một chút đi!" - Xuân Thu nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc liền vội ngăn lại, cũng đồng thời giúp Hạ Thất Phượng định thần.



Hạ Thất Phượng hít thở sâu lấy lại sự an tĩnh rồi bước đến bên một cái bàn đá, từ trong tủ đá bên cạnh lôi ra một sấp giấy tờ mà ngồi đọc rồi phê duyệt.

" Tĩnh Nguyệt! Ngươi đúng là không có não!... Mở miệng là nói giáo dưỡng là hành sự đúng đắn tinh ranh, nhưng chính ngươi hành sự cũng chẳng được tích sự gì mà còn gây bất lợi thêm!" - Xuân Thu cáu gắt nói.

" Ngươi nói gì chứ?"

" Đúng! Nó gánh trên vai trọng trách của cả một gia tộc. Là biết bao nhiêu sinh mạng, nó phải đảm bảo cho tất cả các người!... Nhưng mà từng chuyện từng chuyện quá khứ, từng điểm yếu tâm lý của nó cứ lần lượt vị chính những người gọi là người thân phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ... Các người thấy mệnh của con bé chưa đủ khổ sao?... Hay là muốn tạo thêm cơ hội cho người khác tới giết nó!... Chính ngươi cũng biết việc lúc đó là rào cản tâm lý lớn như thế nào!... Con bé nói đúng, người đáng thương ắt có điểm đáng hận... Các người nói thử ta xem năm đó các người không thúc giục, không có tham vọng xưng vương xưng đế thì Thiên Mãn gia có ép chúng ta tới cùng hay không? Nhà chúng ta có xảy ra cớ sự này hay không?.... Đúng là chúng ta chưa động thủ, họ đã tàn sát cuồng bạo của gia tộc thật không thể tha, nhưng mà các ngươi muốn vì vậy mà giam cầm một tiểu tổ tông cuối cùng trong vòng dây quyền lực và thù hận hay sao?" - Xuân Thu chỉ nhẹ nhàng nhấn nhá, nhưng từng chữ từng chữ đều thấu tình đạt lý, thấm đến tận xương tủy.

Đúng! Y đã luôn phải gồng lên, phải ngụy trang chính bản thân mình khỏi những cảm xúc cá nhân, vừa phải bảo toàn cho hàng ngàn sinh mạng vừa phải thỏa mãn họ. Y không trực tiếp đấu đá mà dùng cách quang minh chính đại, dùng con đường chính đạo để dành lấy quyền lợi cho gia tộc của mình... Còn y thì sao? Sống dở chết dở, còn phải đề phòng với nguy hiểm bủa vây. Y hành sự chu toàn, có tính toán nhưng lúc nào cũng bị những người gọi là người thân làm lộ ra đôi ít yếu điểm. Có nên mắng những kẻ đó là những người vong ân không?

" Ta...ta... Ta thật sự không nghĩ nhiều đến vậy!... Quả thật là người đứng đầu Phù Nguyệt động năm đó. Ngươi có tư duy rất tốt... Ta sợ con bé lần nữa bước vào về xe đổ của Tuyết Băng Nhĩ Linh, không biết điểm dừng mà làm hại đến cả gia tộc... Cho nên muốn răn đe nó một chút!" - Tĩnh Nguyệt có chút buồn tủi yểu giọng đáp.

" Không trách ngươi!... Lo lắng của ngươi không phải vô căn cứ!... Biết điều là được rồi!" - Xuân Thu ra vẻ nghiêm khắc nói.

Ở một bên khác:

" Hai người đó là ai vậy?... Chúng ta đang ở đâu?" - Giản Sơ Mạn ngây ngốc hỏi lại.

" Chỗ này là bên trong của Phù Nguyệt động, người vừa bước ra từ phiến ngọc tên là Xuân Thu, người đã dẫn dắt dị tộc nhân Yên Nam lấy lại công bằng và vị thế, bà ta là gia chủ đời đầu tiên... Còn người kia, chắc là Tĩnh Nguyệt tổ mẫu vô cùng khó tính, chuyên quản phép tắc và xử phạt... Ta nghe nói Phù Nguyệt động có 12 vị tổ mẫu, những người này sẽ dậy trực tiếp cho người được chọn... Bọn họ là những người trong tộc nhưng có năng lực cao thâm, tuổi đời lâu và cũng đã vãn thế!" - Lam Lan cặn kẽ giải thích.

" Thì ra là vậy!..."

" Dựng lều xong rồi thì ngủ đi!... Chúng ta qua đêm ở đây không như ở Phục Linh sơn. Các ngươi đi đứng cho cẩn thận!" - Hạ Thất Phượng nghiêm khắc nói, tay vẫn đã miệt mài phê tấu chương.

Con người này chính t cũng đâu có thương yêu bản thân. Vậy làm sao mà người khác thương y được. Lúc nào cũng làm việc, lại còn thức khuya. Nay không có linh lực trong người để tu bổ, xác phàm sao coa thể chịu nổi khối lượng công việc này.

Dần dần rồi mọi người cũng tản ra, ai về lều nấy. Hai người lớn tuổi kia cũng thôi cãi vả... Mà họ có cãi cũng chẳng mấy ai hiểu, tiếng dị tộc thật sự không phải lúc nào cũng có thể nghe ra. Hai người họ tản ra, Tĩnh Nguyệt quay về thân cây, Xuân Thu thì lại tiếp tục dạo dạo xung quanh. Không hiểu sao bà ấy đi càng gần, càng gần lại càng tiến đến chỗ của Giản Sơ Mạn.

" Xuân Thu tổ mẫu!" - Tiểu Sơ Mạn lễ phép chào hỏi.

Quả thật là chào không sai. Ở Phù Nguyệt động dù sao hiện tại con biết s cũng là một tiểu thư đã được ban lễ, cũng đã được chấp nhận....

" Ta muốn nói chuyện với ngươi một chút!" - Xuân Thu có vẻ nghiêm túc chín chắn nói.