Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 67: Thẩm Án (8)




Dường như có bóng dáng nữ ẩn hiện lượn lờ, nét cười nhếch miệng lạnh lùng. Linh lực trong các vệt sáng ngày càng sáng hơn, bóc cao lên như một biển lửa.

" Cô thấy lời ta nói khó hiểu lắm sao?" - Lại là giọng của Hạ Thất Phượng.

Từ Dung trừng rõ hai mắt đầy kinh hãi ngã người ra xấu, nước mắt lưng tròng nhưng cố kiềm lại.

" Tiểu Phượng" / " A tỷ " - mọi người liền gọi.

" A tỷ, tỷ ở đâu?" - San Vy nhìn xung quanh cố gọi.

Ngọn lửa linh lực ngày càng bốc cao lên, tụ thành một cột, xoáy lốc mạnh mẽ, các tia lửa sinh ra cũng không ít.

Linh lực tứ phương tụ hội như đóa bỉ ngạn lớn rực lửa giữa sân Tử Nguyệt đình. Một ánh hồn sáng chói từ trong đám cháy hiện ra. Phượng hoàng ẩn sau mình trong lòng đất cũng cất cao cánh bay vút lên.

" Hạ Thất Phượng? Sao cô có thể ở đây? Không đây nhất định là ảo ảnh." - Trương Khang kinh hãi nói.

" A tỷ... Hình thể Hỏa Phượng sao?" - San Vy lo lắng nói.

Nhưng dường như Hạ Thất Phượng không để những lời đó lọt vào tai, cứ nhìn chằm chằm vào Từ Dung khiến cô ta sợ chết khiếp.

Nhưng cũng có điểm lạ, chân của Hạ Thất Phượng lại không hoàn thiện, cứ tỏa khói trắng không thể thấy rõ.

" A Phượng"

" Ngươi còn lời nào để nói không?" - Hạ Thất Phượng lạnh giọng nhìn Từ Dung nói.

Từ Dung một lời cũng không dám đáp. Hai mắt trưng tròng nhìn Hạ Thất Phượng. Cứ từ từ lùi về sau, không biết làm gì hơn.

" Làm ơn, làm ơn tha cho ta. Ta không cố ý!" - Từ Dung khóc nức nói.

" Hạ Thất Phượng ngươi định hãm hại thai phụ sao? Trẻ con vô tội, đừng có dùng yêu kế ở đây!" - Người dân xung quanh hô hào.

" A tỷ, giận đến mức này."

" Hạ Thất Phượng ta xin lỗi, ta không cố ý, ta chỉ là không muốn ngươi sẽ báo thù A Khang." - Từ Dung khóc lóc van xin.

" Hảo a! Phu phụ thật là sắc son." - Hạ Thất Phượng nói rồi quay lưng đi, cô khẽ quay mặt sang, góc nhìn chính là một phần tư góc mặt tính từ đuôi mắt.

" Không thể nào " - Ai ai cũng hoảng hốt.



Một phần tư góc mặt này, không phải là quá giống với Từ Dung kia sao? Hay nói là gương mặt của Từ Dung có nhan sắc khuynh diễm từ góc mặt này của Hạ Thất Phượng.

" Ngươi cũng biết rất rõ... đời này ta hận nhất là kẻ dám phản bội ta. Hơn nữa là một kẻ được đút kết ra từ thần hồn của ta." - Hạ Thất Phượng cay nghiệt nói.

* Vút * Tiếng roi vọt qua.

Đôi mắt Hạ Thất Phượng đầy lửa hận, mở to trừng đầy căm phẫn. Một roi lửa đánh thẳng vào người Từ Dung. Từ vết rồi các vệt sáng vàng xám khác nhau chạy khắp người cô ta.

* Leng keng... leng keng * tiếng xích khẽ động.

Những sợi xích siết chặt, kéo Từ Dung lên cao như ngũ mã phanh thây.

" Hạ Thất Phượng. Ngươi ác nhân thất đức." - Những người kia gào lên.

Từ Dung chỉ còn thở thoi thóp.

" Ta cũng đã từng nói. Thứ ta cho được nhất định sẽ lấy lại được. Ác? Các người tính kế ta trăm đường dồn ta vào chỗ chết lẽ nào không ác sao?" - Hạ Thất Phượng có chút nghẹn giận trong cuốn họng, từng lời từng lời nói ra.

" Ngươi nói dối, bọn ta không có, thả cô ấy xuống." - Trương Khang quấn quýt cả lên.

Hạ Thất Phượng vẫn không đáp, cô tiến lên phía trước mấy bước, linh lực quay tròn pháp trận như lửa bao quanh.

" Không thiên tự." - Cô bắt đầu niệm chú.

Từ giữa trán Từ Dung phát sáng ra tia sáng chiếu thẳng đến tảng đá lớn, hình ảnh hiện rõ mồn một.

" Từ Dung... cứu ta...cứu ta..." - Giọng Hạ Thất Phượng thều thào.

Đây là cảnh quan bên trong Hàn Băng Điện, lúc nãy Hạ Thất Phượng đã ngã nhoài dưới đất, hắc y nhân cũng đang thu dọn mảnh vỡ của miếng ngọc kia. Kì quái, lúc đó Từ Dung sao có thể ở trong phòng, vậy thì tại sao trong kí ức của cô ta lại có cảnh tượng này.

" Xin lỗi chủ thượng, ta đang rất bận, không thể rời đi được." - Là giọng Từ Dung đáp lại.

Đây là dùng Thông Linh Thuật để giao tiếp. Rõ ràng cô ta ở đấy nhưng lại không giúp.Còn gọi Hạ Thất Phượng là chủ thượng.

Không có được sự giúp đỡ của Từ Dung, Hạ Thất Phượng không thể cử động được chút nào. Bổng có một tiếng đẩy cửa, hắc y nhân biến mất.

Một bóng nam nhân bước vào, là Trương Khang.

" Nơi quái quỷ gì đây, lạnh chết ta rồi." - Trương Khang khó chịu nói.

Hắn thong dong bước vào nhưng lại vô ý đạp vào mật đạo. Linh lực phòng bị từ bên trong điện tỏa ra tấn công.



" A đau chết ta rồi!" - Trương Khang trách móc.

* Xẹt * có thứ gì đó vừa chạy qua lao cửa xông ra ngoài.

" A Khang, Hạ Thất Phượng ra chạy ra ngoài rồi. Là hướng rừng trúc." - Từ Dung từ khoảng không phá thuật ẩn thân xuất hiện nói với Trương Khang.

" Chết tiệt, con ả này. Nàng mau đi gọi người kia đến giúp đỡ. Đã bị gây mê đến mức này vẫn còn sức chạy. Xem ra cô ta mạng cũng không nhỏ." - Trương Khang nói rồi vội chạy theo.

Trong rừng trúc rì rào xào xạc. Một thân bạch y mảnh tanh chạy thoăn thoắt.

* Phựt * Một cung tên lửa xiên qua ngực cô.

Mũi tên như có tiên khí, sau khi gây sát thương liền biến mất. Mũi tên từ phía tầm mắt Từ Dung, vậy...chính là do cô ta bắn.

Hạ Thất Phượng dù rất đau, máu chảy ra nhiều nhưng không kêu la lấy một tiếng, vội chạy tiếp. Chỉ là vết máu rơi lã chã như đang làm dấu. Cô vẫn cắm đầu chạy thụt mạng. Chạy một đoạn dài không thấy ai đuổi theo. Nhưng cuối cùng lại chạy đến một thác nước.

" Kính chào Phục Linh Sơn trưởng môn." - Là giọng đá đểu của Trương Khang.

" Là ảo ảnh, từ ban đầu nơi ta chạy vào là rừng tùng lâm." - Hạ Thất Phượng lờ mờ đoán ra.

* Tùng * tiếng trống hồi đầu trước lễ Thẩm.

" Trương Khang, ngươi thật sự muốn đấu với ta." - Hạ Thất Phượng vẫn cố chấp hỏi.

" Đúng là ta cũng thường ngày không đấu lại ngươi. Nhưng ngươi của hiện tại, thì nhất định chết." - Trương Khang cười khẩy tự tin nói.

" Được, vậy ta sống chết với ngươi." - Cô cũng ngậm miệng chịu đau triệu ra một hỏa kiếm uy lực vô song.

Nhưng cùng với đó, vết bớt từ Băng Quyết Thương đã lan ra không ít.

Trương Khang dồn hết linh lực vào thanh kiếm của mình mà xông lên.

* Xẹt * * Ầm *

Mũi kiếm sắc nhọn đi xuyên qua da thịt và từng lớp áo. Vết bớt xanh lam phủ kín người, thanh hỏa kiếm biến mất không dấu vết.

" Sao hả? Ngươi còn đắc ý nữa không?" - Trương Khang khinh bỉ nói.

Thân xác Hạ Thất Phượng giữa tim bị đâm thủng, cháy xén không ít, Băng Quyết Thương lan khắp nơi. Ngã gục xuống nền nước lênh láng máu.