“Tôi là người ra đề lần “Sát hạch học luật” này đấy.”
Một câu thôi đã giải quyết tận gốc, cả văn phòng đại đội số 2 lập tức im phăng phắc. Đám cảnh sát hình sự đưa mắt nhìn nhau, cảm giác đúng kiểu “Giữa lúc nói cười, quân giặc tro tiêu khói diệt.”
Đúng lúc đó có người ở đại đội 3 đi qua, nghe thấy những câu này thì lập tức quay đầu lại, vừa chạy vừa gào lên: “Khoanh vùng đề Sát hạch học luật này!” Chỉ chốc lát sau, một đám đàn ông thô lỗ tuềnh toàng đã tụ lại ở cửa văn phòng của đại đội số 2, đội trưởng của tám đại đội, miễn là còn ở trong cục thành phố thì đều có mặt.
“Đội trưởng Tưởng, đây là lỗi của cậu!” Đám đội trưởng với đội trưởng Đậu Đào dẫn đầu nhanh chóng quay súng lại bắn quân mình, đồng loạt chỉ trích Tưởng Hạ Chi, “Đàn ông đàn ang sao lại sân si tính toán thế! Trời thì nóng, công tố Thịnh tới đây lâu vậy rồi mà cũng không thấy cậu rót cho người ta cốc nước!”
“Đừng uống nước, hay uống cà phê nhé? Hay là trà?” Không chỉ cà phê với trà, vì để bớt được mấy cuốn luật mà đám này thật sự chỉ muốn đấm chân, bóp vai cho công tố Thịnh, hèn hạ y như bọn nô tài mất nước.
Thịnh Ninh không đáp, chỉ liếc mắt sang nhìn Tưởng Hạ Chi.
Diệp Viễn đưa mắt nhìn bàn để đồ uống trong văn phòng rồi trả lời thay lãnh đạo: “Cà phê của mấy người là loại hòa tan à? Viện kiểm sát chúng tôi đều uống cà phê xay.”
“Thế thì uống trà đi.” Đội phó Hà huých cánh tay Tưởng Hạ Chi, ý là cậu mau pha cho công tố Thịnh một cốc coi.
“Uống trà cái gì.” Tưởng Hạ Chi trừng mắt nhìn đám bợ đỡ khốn kiếp này, sau đó cất bước định đi, “Công tố Thịnh nhà các người còn bận đi phá án, đi đây.”
“Vẫn còn thời gian uống trà đấy.” Thịnh Ninh lại thật sự ngồi xuống, anh ngẩng đầu nhìn Tưởng Hạ Chi rồi nhếch môi, “Nhờ anh đấy, đội trưởng Tưởng.”
Với cái tính của Tưởng Hạ Chi thì kiểu gì cũng sẽ trở mặt lật bàn ngay tại chỗ. Nhưng việc này ảnh hưởng đến kỳ đánh giá hàng năm và đánh giá quân hàm cảnh sát của ba mươi ngàn đồng chí cảnh sát công an toàn thành phố, nhóm đội trưởng đội cảnh sát hình sự chắp tay cúi đầu xin hắn, đến cả Hà Nhứ Phi cũng nháy mắt ra hiệu với hắn liên tục, ý bảo hắn phải đặt việc lớn lên đầu. Tưởng Hạ Chi thầm thở dài, thôi bỏ đi, để cậu thỏa mãn vậy. Hắn nhận cốc trà đã pha sẵn từ tay Hà Nhứ Phi, trợn mắt cau có đưa cho Thịnh Ninh.
Hà Nhứ Phi lập tức đưa một tách trà khác cho Diệp Viễn.
Thịnh Ninh nhận trà từ Tưởng Hạ Chi, anh cúi đầu nhấp một ngụm rồi quay lại nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, hình như trà của công an cũng không ngon như của chúng ta nhỉ?”
Diệp Viễn cũng uống một ngụm, sau đó kiêu căng giương cằm: “Không ngon bằng của chúng ta, uống như trà rang đường, không có hậu vị ngọt, chỉ có vị ngọt ngấy.”
“Đủ rồi đó lãnh đạo, thế này rồi còn bới móc?” Tưởng Hạ Chi ngày càng bức xúc, giọng nói cũng không có thiện ý nữa, “Xả giận rồi, trà cũng uống rồi, có thể khoanh vùng đề tí không?”
“Lần sau có tổ chức cuộc họp liên tịch thì mang cho các vị đồng nghiệp công an ít trà ngon đi.” Thịnh Ninh đặt tách trà xuống, dặn dò Diệp Viễn một câu rồi đứng dậy, lạnh lùng đi ra ngoài cửa.
Cả đám tha thiết nhìn theo, muốn gọi nhưng lại không dám, chỉ có thể dõi mắt nhìn Thịnh Ninh ra ngoài cửa, rồi lại nhìn anh dừng bước.
“Chắc chắn “Sát hạch học luật” không thể khó bằng Kiểm tra Tư pháp Quốc gia, có thể chọn lọc phù hợp khi chuẩn bị cho kỳ thi, đặc biệt là Luật của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về Bảo vệ Quyền và Lợi ích của Phụ nữ, Luật của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về Bảo vệ Trẻ vị thành niên, mối liên hệ giữa pháp luật hình sự với hai luật trên, mối liên hệ giữa luật hành chính, luật tố tụng hình sự với công tác công an, các luật liên quan đến tố tụng hình sự, các quy định bổ sung mới được ban hành bởi “Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao”, giải thích tư pháp và các vụ án điển hình, tất cả đều là phần trọng tâm.” Thịnh Ninh ngoái đầu lại, khẽ nhếch môi nói với đám người, “Các vị cố lên nhé.”
Nguyên đám đàn ông thô lỗ lập tức hoan hô, thỉnh thoảng còn có mấy câu như “Đã nhớ rõ rồi”, “Công tố Thịnh có thể lặp lại lần nữa không” xen vào, nhưng Thịnh Ninh không để ý tới họ nữa.
Tới nhà người bị hại thì không cần nhiều người, Tưởng Hạ Chi bỏ lại đội phó Hà, Thịnh Ninh cũng để Diệp Viễn ở lại. Khi đi tới bãi đỗ xe của cục thành phố, Tưởng Hạ Chi nói: “Để tôi lái xe.”
Thịnh Ninh lại nhíu mày: “Tôi không đi xe.”
Tưởng Hạ Chi tò mò: “Chẳng phải cậu đi xe của Viện kiểm sát hôm tới Dinh Thự Di Giang hay sao?”
Thịnh Ninh nói: “Xe công bảy chỗ của Viện kiểm sát thì được, xe công an thì không.”
“Thế thì tốt nhất là lãnh đạo đừng đi nữa.” Đã có Sát hạch học luật rồi, Tưởng Hạ Chi lại nói móc người kia bằng hai chữ “lãnh đạo”, “Vẫn như trước giờ thôi, công an chúng tôi ra tuyến đầu, kiểm sát các người ngồi không chờ kết quả là được.”
Dường như bị những câu này công kích, Thịnh Ninh chằm chằm vào chiếc xe cảnh sát trước mặt với ánh mắt cảnh giác, xe Nhật được sơn màu của công an như bình thường, vỏ xe mỏng như tờ giấy, không gian bên trong cũng rất chật hẹp. Anh hít sâu một hơi, có vẻ như đang xây dựng tâm lý rất khó khăn, sau đó mới mở cửa xe ra.
Tưởng Hạ Chi mặc thường phục ra ngoài, Thịnh Ninh ngồi ghế phó lái thì vẫn đóng nguyên cây đồng phục kiểm sát phẳng phiu, tay đeo một đôi găng tay da mềm màu đen, huy hiệu công tố viên trước ngực vẫn lấp lánh ánh sáng như trước. Ngầu thì ngầu đấy nhưng chẳng thân dân gì cả, Tưởng Hạ Chi bật cười hỏi người bên cạnh: “Cậu đi đâu cũng ăn mặc thế này à?”
Hiếm khi không tắc đường nên xe chạy rất nhanh, tựa như cánh chim ưng lao về phía bầu trời. Không hiểu sao sắc mặt Thịnh Ninh rất tệ, từng chữ nhả ra đều có cảm giác yếu ớt: “Công tố viên chúng tôi có quy định về trang phục.”
“Công an bọn tôi thì không, ít nhất thì cảnh sát hình sự đi điều tra thì không.” Tưởng Hạ Chi dừng một lát lại nói, “Đôi khi đồng phục đồng nghĩa với cường quyền, đặc biệt là đồng phục của công an, kiểm sát và tòa án, người bình thường mà thấy thì sẽ nảy sinh tâm lý e dè, thành ra lại bất lợi trong công tác điều tra.”
“Chúng tôi khác với các anh.” Thịnh Ninh nói, “Người chúng tôi đối diện không phải quần chúng và nghi phạm hình sự bình thường. Ở Trung Quốc, ai làm quan cũng có “phức cảm với ngọc tỷ*”, quốc huy và ngọc tỷ mang chung một ý nghĩa, một bộ đồng phục đơn giản, một chiếc huy hiệu kiểm sát rất giống với quốc huy là đủ để răn đe đám quan tham vẫn ôm tâm lý ăn may trong lòng ở mức độ cao nhất.”
*Ngọc tỷ của Hoàng đế là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của chính bản thân Hoàng đế.
Tưởng Hạ Chi bĩu môi: “Cũng có lý.”
Thịnh Ninh chợt hỏi: “Anh biết rõ kế hoạch truy bắt của Đậu Đào không ổn, tại sao khi nãy không nói thẳng ra?”
Tưởng Hạ Chi nói: “Tôi sẽ nói riêng với anh ta, tôi không làm mất mặt một đội trưởng kỳ cựu trước mặt mọi người đâu.”
Thịnh Ninh hơi nhíu mày: “Khi giải quyết việc chung thì không quan trọng mất mặt hay không.”
Tưởng Hạ Chi nhoẻn cười: “Trưởng phòng Thịnh “thiết diện vô tư” như vậy, sớm muộn gì cũng bị người ta chặn trong ngõ đánh cho một trận.”
Mấy ngày liên tục đều có cảnh báo nhiệt độ cao, trong xe bật điều hòa, cửa xe đóng kín. Thịnh Ninh dần cảm thấy khó thở, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên, anh ép sự chú ý của bản thân chuyển sang vụ án và hỏi: “Xác định được người chết là ai nhanh vậy sao?”
Tưởng Hạ Chi nói: “Tất nhiên.”
“Xác định kiểu gì?” Thịnh Ninh ngẫm nghĩ một lát lại hỏi, “Dựa theo thời gian tử vong của người chết, rồi đối chiếu với hồ sơ những người mất tích trong khoảng thời gian đó?”
“Không, căn cứ vào bộ niềng răng cơ. Vật liệu nhập khẩu rất đắt tiền, không có nhiều bệnh viện nha khoa hoặc phòng khám tư nhân nhập khẩu và sử dụng, chúng tôi lấy mẫu răng của cô gái đi từng bệnh viện nha khoa và phòng khám tư nhân dùng vật liệu này để so sánh, cuối cùng cũng tìm được hồ sơ khuôn răng khớp hoàn toàn. Sau đó chúng tôi tìm được thông tin về người nhà của cô gái qua thông tin bệnh nhân được lưu trữ, nói với họ là chúng tôi tìm được thông tin về con gái của họ và yêu cầu lấy mẫu ADN để xét nghiệm.” Tưởng Hạ Chi liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó lại phản pháo, “Không chỉ có mỗi công tố viên mấy người mới biết cách “làm nhanh để thắng” đâu.”
Thịnh Ninh lập tức nhận ra điểm không ổn trong lời nói, anh hỏi: “Cô gái đã mất tích sáu năm, cha mẹ cô ấy chưa bao giờ trình báo trong suốt khoảng thời gian này sao?”
“Rất kỳ lạ, chúng tôi đã kiểm tra trên hệ thống một lần nữa dựa theo manh mối nhưng không hề phát hiện hồ sơ trình báo mất tích của người này. Nhưng mẹ của cô bé ấy thì một mực khẳng định rằng khi đó đã trình báo, thậm chí không chỉ một lần.” Tưởng Hạ Chi nói, “Trình báo rồi mà lại không có hồ sơ trong hệ thống, khả năng cao là hồ sơ bị người nào đó xóa đi rồi. Nhìn từ cách đốt xác, tôi cho rằng hung thủ có ý thức phản trinh sát nhất định, thêm cái bộ dạng câm như hến của Hàn Thứ nữa, rất có thể người này nằm trong hệ thống tư pháp.”
“Hơn nữa còn không phải người bình thường.” Thịnh Ninh tiếp lời hắn, “Phải là một người có quyền lực lớn trong hệ thống tư pháp, khả năng cao nhất chính là quan lớn trong hệ thống công an.”
“Chắc gì.” Hai người lại bất đồng ý kiến, Tưởng Hạ Chi bất bình nhấn chân ga, quay đầu liếc nhìn Thịnh Ninh, “Tôi không hiểu nhé, tại sao trong mấy bộ phim về đề tài chống tham nhũng, công tố viên mãi mãi là người tốt, còn bên có vấn đề luôn là công an thế.”
Xe chạy với tốc độ nhanh hơn. Lần này nhìn mới nhận ra, sắc mặt người kia vốn tái mà giờ lại càng không còn giọt máu, gương mặt lạnh lùng băng giá lại cũng có lúc tức giận. Tưởng Hạ Chi cười hỏi: “Cậu say xe hả?”
Thịnh Ninh nhíu mày mím môi, không nói tiếng nào.
“Thôi để tôi đi chậm lại.” Vừa nói xong thì tâm lý trả thù ác ý lại nảy sinh, Tưởng Hạ Chi bật đèn báo hiệu, hú còi cảnh sát. Chỉ trong chốc lát, tất cả xe đều nhường đường, hắn nhấn chân ga hết cỡ, xe cảnh sát phi như bay không còn gì ngăn cản.
“Cậu sợ thì cứ nói ra, mất mặt hay không quan trọng gì.” Hắn cố ý nói vậy.
Nhưng trời đất quay cuồng, suốt dọc đường Thịnh Ninh không nói tiếng nào nữa.
Xe cảnh sát không vào được ngõ nên Tưởng Hạ Chi và Thịnh Ninh buộc phải xuống xe, dò theo địa chỉ nhà họ Sầm để tiến về phía trước. Nghe nói con ngõ này đã nằm trong kế hoạch mở rộng đường, nhưng hiện tại vẫn sâu hút dài ngoằng, quanh co vòng vèo, trên đầu đan xen nhau theo kiểu “Lầu Uyên Ương*”, gần như không thể đón nắng. Hai người đi vào ngõ cụt mấy lần, rồi lại tìm lối ra mấy lần, vòng vèo rẽ ngoặt thêm vài lần mới tới được nhà của Sầm Phỉ Nhi. Thịnh Ninh gõ cửa, cửa mở ra thì thấy một cặp vợ chồng trung niên dáng người hơi còng, mặt mày phờ phạc, hẳn đây chính là cha mẹ của Sầm Phỉ Nhi.
*Lầu Uyên Ương là một tòa nhà tập thể cũ bằng gạch đỏ được xây dựng vào những năm 1970 và 1980 tại Thành Đô. Tòa nhà tập thể này bao gồm hai tòa nhà dân cư liền kề, giữa hai tầng có hai cầu thang ngoằn ngoèo giao nhau nên được gọi là Lầu Uyên Ương.
Mẹ Sầm vừa nhìn thấy Thịnh Ninh trong bộ đồng phục công tố viên thì đã hiểu ra mọi chuyện, hai đầu gối bà bỗng mềm oặt, bà khuỵu xuống đất mà khóc.
Nam nữ già trẻ chen chúc chạy tới, những người hàng xóm hóng hớt tụ tập trước cửa nhà họ Sầm. Họ thấy xe cảnh sát dừng trước ngõ là cũng đoán được gia đình này sắp phải nghe tin dữ.
Bố Sầm vẫn còn chút tỉnh táo, ông đỡ vợ dậy rồi dẫn Tưởng Hạ Chi và Thịnh Ninh vào nhà. Bước vào căn nhà gần như chỉ có mỗi bốn bức tường, liếc mắt là thấy có những bức ảnh chụp gia đình hỗn loạn treo trên tường. Cô con gái trong ảnh cao gầy xinh xắn, tươi cười rạng rỡ như hoa, thật sự hoàn toàn khác với cái xác đã cháy đen đến mức không thể nhận dạng được trong bức tường.
Tưởng Hạ Chi báo cho bố Sầm mẹ Sầm, đã xác nhận thi thể cô gái được phát hiện trong căn biệt thự ở Dinh Thự Di Giang là con gái của họ. Hắn hỏi bố Sầm một vài câu hỏi liên quan đến Sầm Phỉ Nhi, bố Sầm nén cảm giác đau đớn, cố gắng nhớ lại từng chuyện đã xảy ra vào sáu năm trước. Đầu tiên là kể một vài chuyện không liên quan, sau đó khi trí nhớ trong đầu dần mở ra, ông chợt nói: “Trong khoảng thời gian trước khi Phỉ Nhi mất tích, con bé bỗng có rất nhiều tiền, đến cái niềng răng giá lên đến cả chục ngàn tệ cũng là tiền túi con bé bỏ ra. Con bé nói tiền này là tiền kiếm được khi đi dạy kèm cho học sinh tiểu học. Gia đình đó rất giàu có, con bé lại dạy tốt nên họ cũng rất hào phóng với nó.”
Gia sư cho nhà nào mà kiếm được nhiều như thế? Tưởng Hạ Chi ngờ vực hỏi: “Con gái chú nói vậy mà hai người cũng tin à?”
“Chúng tôi cũng có nghi ngờ, cũng hỏi cho bằng được xem nó làm gia sư ở đâu, nhưng nó dùng dằng mãi không chịu nói.” Bố Sầm lại nhớ ra một chi tiết quan trọng, ông nói, “Tôi chỉ láng máng nghe nó nhắc đến, chỗ con bé đi dạy gia sư tên là Tiểu Mai Lâu.”
“Tiểu Mai Lâu?” Thịnh Ninh và Tưởng Hạ Chi đồng thời lên tiếng, họ cũng chưa bao giờ nghe đến nơi này.
Bố Sầm tiếp tục nhớ lại và nói: “Phỉ Nhi còn từng mang một ít hoa từ Tiểu Mai Lâu về, con bé nói chỗ nó làm việc toàn là hoa này, tôi thì chưa thấy bao giờ.”
Tưởng Hạ Chi hỏi: “Hoa đó trông như thế nào? Chú có thể miêu tả lại chi tiết một chút không?”
Bố Sầm dùng tay tạo thành hình dạng kỳ lạ rồi nói: “Hoa màu da cam, cánh rất dài và mảnh, bông hoa trông như ngọn lửa, cũng giống chim hạc nữa.”
Thịnh Ninh quay lại nhìn Tưởng Hạ Chi: “Hình như là hoa thiên điểu.”
*Thiên điểu hay hoa chim thiên đường là một loại cây thân thảo sống nhiều năm, thuộc chi Thiên điểu họ Chuối rẻ quạt.
Nghe giống thật, Tưởng Hạ Chi gật đầu, lại thấy bố Sầm giàn giụa nước mắt, liên tục nói bản thân rất hối hận. Ông với vợ ban ngày thì đi làm thuê, tối lại bán hàng, ngày nào cũng bận rộn mưu sinh nên hoàn toàn không để tâm đến con gái, thành ra mọi chuyện mới ra nông nỗi này.
Khi ba người nói chuyện với nhau, mẹ Sầm thì vẫn ngơ ngẩn ngồi bên cạnh, không lên tiếng cũng chẳng động đậy. Mãi đến khi chào tạm biệt, bà mới đột ngột đứng dậy, khăng khăng muốn xem ảnh chụp tại hiện trường vụ án.
Tưởng Hạ Chi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tôn trọng ý kiến của gia đình nạn nhân, hắn móc một bức ảnh chụp thi thể cô gái ra.
Trong khoảnh khắc người mẹ nhận lấy ảnh chụp xác con mình, đôi mắt đẫm nước của bà bỗng trợn to như bị sét đánh, ngay đến khóc cũng không thành tiếng nữa. Một lúc lâu sau, bà mới dần bình tĩnh trở lại, bà nhìn Thịnh Ninh mặc đồng phục trước mặt bằng hai mắt đẫm lệ mông lung, sau đó run rẩy hỏi: “Anh đây là công tố viên phải không ạ?”
Thấy người kia gật đầu, người phụ nữ lại hỏi: “Tôi có thể hỏi anh đây một chút không, Phỉ Nhi nhà chúng tôi bị chết cháy sao?”
Tưởng Hạ Chi vẫn nhìn Thịnh Ninh.
Im lặng một lát, Thịnh Ninh mới hơi nhíu mày và từ từ mở miệng. Anh nói con gái của bác bị đánh mạnh từ phía sau, phần sau đầu vỡ nát, tử vong tại chỗ.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Thế mà người phụ nữ lại nở nụ cười khi nghe câu này, bà vừa cười vừa khóc, vừa khóc vừa cười, khóc đến mức như hóa điên hóa dại, cười đến độ như thể tâm nguyện cả đời đã đạt thành. Bà lải nhải không ngừng rằng, “Anh đây không biết chứ, Phỉ Nhi nhà chúng tôi sợ đau từ bé, trám răng hay tiêm cũng khóc, khóc đến nỗi gương mặt nhỏ bé ấy trở nên trắng bệch, không dỗ nổi… Nếu bị thiêu sống thật, con bé sẽ đau đớn lắm…”