Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 57: Bi kịch ngược chiều (11)




Những lời nói của anh khiến cô thấy bối rối, những lời cô đang định thốt ra trong cổ họng lại không sao thoát được ra ngoài. Không phải thương nhân thường rất kiêng kị nói những lời này sao, sao anh lại có thể…



Huống chi, cô cũng đâu có đối xử với anh như vậy, cô cũng đâu nghĩ về anh như thế.



Cô lại trở nên im lặng. Người đang không ngừng ho khan là Kỷ Thành Minh cũng mất đi hứng thú trò chuyện với cô.



Họ nghỉ ngơi ở một khách sạn có vẻ khá bình dân tại đây, tuy nhận xét bình dân này cũng chỉ là ở mức tương đối, vì đây đã là khách sạn tốt nhất vùng này. Kỷ Thành Minh chỉ cảm nhẹ, trạng thái tinh thần anh cũng không tốt, cũng giống như trong cái khách sạn không có gì là tốt đẹp này, nên anh trực tiếp bảo lễ tân chuẩn bị hai phòng đơn. Dù sao, tuy chỗ này không quá xa hoa, nhưng cũng tạm ổn để làm một cái ổ tốt cho chim sẻ tránh mưa nhỉ.



Vào đến khách sạn, Kỷ Thành Minh vẫn không hề nói với cô câu nào.



Cô tưởng anh sẽ đi ngủ luôn, nhưng từ phòng mình nằm ngay sát vách, ở ban công, cô vẫn nghe được tiếng ho khe khẽ của anh. Cô lắng nghe thật lâu, thấy trời mãi chẳng ngớt mưa, rồi lại cảm thấy bản thân không đủ nhẫn tâm, cô hít sâu, quyết định đi xuống mượn một chiếc ô của nhân viên trong khách sạn, sau đó cô bước ra cửa. Quá trình tìm kiếm một hiệu thuốc ở chốn này cũng không quá khó khăn, dược sĩ bán hàng hỏi ý kiến cô định chỉ dùng kháng sinh hay kết hợp kháng sinh với một số thuốc bổ khác. Cuối cùng cô chọn kết hợp kháng sinh với một số thuốc bổ, như vậy sẽ đỡ mệt hơn nhiều.



Lúc cô về đến khách sạn, mưa đã ngớt hơn nhiều.



Khi cô gõ cửa đánh thức Kỷ Thành Minh cũng không quá tốn sức, vì ai đó vốn chẳng thể ngủ được. Giọng anh cũng không bị khàn, nhưng mỗi khi cất lời lại nồng đậm giọng mũi, nước mũi chảy cũng không ít, hơn nữa vẫn không bớt ho.



Kỷ Thành Minh lùi vài bước để cô vào phòng, cũng không có vẻ khó chịu với cô, thoạt nhìn tâm trạng anh vẫn còn khá tốt.



- Cho anh này. – Cô đưa thuốc cho anh.



Kỷ Thành Minh lại lùi tiếp hai bước, nhanh chóng cau mày. Từ hồi trung học, ngoại trừ vài mũi tiêm phòng bắt buộc, anh không bao giờ uống thuốc hay tiêm, tuy rằng thói quen này vốn không tốt, nhưng anh lại không định sửa.



Hành động của anh khiến cô khó chịu:



- Không phải thuốc độc đâu.



Anh quay đi không nhìn cô nữa:



- Sao còn không chạy đi?



Cô nàng này vẫn còn tâm trí nhàn rỗi đi mua thuốc, không bằng thừa cơ trốn đi, đúng là đồ ngốc.



Cô hơi sững sờ, cô thật không hề nghĩ đến chuyện đó, nên hờ hững nở nụ cười:



- Chạy để làm gì, anh đâu phải là ác thú hay đại hồng thủy chứ.



Anh đột ngột quay sang, dọa cô nhảy dựng lên:



- Em sai rồi, đàn ông có khi còn dã man hơn cả ác thú đấy.





Lời của anh tự nhiên lại gợi cho cô nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, tuy rằng cô đã cố gắng hết sức để quên đi, nhưng mỗi khi phải đối mặt với anh, luôn có những điều kỳ lạ phát sinh. Sau này, anh bỗng nhiên lại đề cập đến chuyện này, cô tất nhiên là tự hiểu bản thân không muốn bị nhắc đến như thế. Thế nhưng anh vẫn nói ra, là có ý muốn đuổi cô đi rồi.



Cô lại cứ không làm theo ý anh đấy, cô muốn được thấy bộ dạng của anh trong hoàn cảnh chật vật nhất, chính là cái biểu hiện lúc này của anh đây.



- Dù sao những kẻ mặt người dạ thú tôi cũng không phải chưa từng gặp. – Không cần biết là đang mắng ai, nhưng mà cô vẫn cứ thấy vui. Đàn ông hay đàn bà đều có một điểm chung, nếu bạn để ý đến nó, nó sẽ trở nên vô cùng quan trọng, còn nếu bạn không quan tâm, giá trị của nó cũng sẽ giảm đi, cô còn hi vọng tốt nhất là nên giảm giá trị của nó về 0 luôn.



Kỷ Thành Minh ngạc nhiên vì cô vẫn chưa bỏ về, anh quay đi, không thèm để ý đến cô nữa.



Thật không tự nhiên chút nào.



Cô đi đến, đun một ấm nước, sau đó rót ra cốc, rồi đưa đến trước mặt anh.



Trong khoảng thời gian cô làm tất cả những việc này, anh ngồi an vị cách đó không xa nhìn cô, rồi ngẫu nhiên lấy tay che miệng, giống như đang phải chịu đựng một áp lực gì đó, nhưng không muốn bản thân biểu hiện ra bên ngoài.



- Định ở đây bao lâu? – Trong khi đợi nước nguội, cô ngồi đối diện anh, tìm vài chuyện để nói.



- Phải xem đã. – Nói xong, anh lấy giấy ăn, nhẹ nhàng lau nước mũi.



Ồ hóa ra là chùi nước mũi…



Vậy mà còn có thể nói là không được tự nhiên ư? Anh chẳng lẽ không biết là càng che dấu càng kích thích sự hiếu kỳ muốn khám phá của người khác à?



Độ ấm của nước đã nguội, cô lấy một túi thuốc đưa đến trước mặt anh:



- Uống thuốc nào.



Anh không hề động đậy.



- Uống đi, như thế anh sẽ đỡ xấu mặt hơn đấy.



Nghe cô nói vậy, mặt Kỷ Thành Minh tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm vào túi thuốc như thể đó là thứ đáng ghét nhất trên đời.



- Uống thuốc thật ra rất đơn giản.



Kỷ Thành Minh nghe thấy vậy, liền quay thẳng đi.



Kỷ Niệm Hi dường như có thể hứng chí đến mức chỉ muốn chụp ngay lại biểu cảm lúc này của anh, thật vô cùng đáng yêu, sao trước đây cô chưa bao giờ phát hiện ra rằng anh lại bướng bỉnh như vậy nhỉ.




- Thuốc không có tác dụng với anh. – Rất lâu sau, cuối cùng Kỷ Thành Minh không muốn tiếp tục giằng co. – Nên không cần phải lãng phí tài nguyên quốc gia đâu.



- Anh còn chưa uống, sao lại biết được? – Cô thật sự không tin.



Anh liếc nhìn cô, giống như đang rất chán ghét sự phiền nhiễu của cô vậy, nhưng vẫn nuốt đống thuốc vào miệng, rồi anh nhìn cô như đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, thế nhưng thái độ của anh đã yếu ớt hơn nhiều.



Sau khi uống thuốc, anh ngồi im lặng trên sofa.



Ngoài trời mưa vẫn rơi, mưa càng lúc càng to, cô cũng không thấy buồn ngủ, nên tiếp tục ngồi đấy. Có lẽ nhìn cái bộ dáng mất tự nhiên của anh vẫn tốt hơn nhiều so với ngắm mưa, đúng là cô chẳng tử tế chút nào.



- Mẹ anh nói với tôi rằng, tính anh thật xấu muốn chết, đúng là chẳng sai chút nào.



Bị người nhà kể tội như vậy, anh chỉ có thể nhíu mi:



- Đừng có mà nói linh tinh.



Bà Mạnh Tư Nghiên tuyệt đối sẽ không bao giờ nói vậy, hơn nữa là với một người ngoài. Cách nói chuyện của bà Mạnh Tư Nghiên chính là, nếu con trai con gái mình có điểm nào không tốt, cũng là do mình sinh ra, nên bà sẽ không bao giờ hạ thấp con cái mình trước mặt người ngoài, thà bà một mình âm thầm oán trách còn hơn.



Không lừa được anh , ngạc nhiên thật đấy.



Bà Mạnh Tư Nghiên nói rằng, anh thường tỏ vẻ mạnh mẽ, nên cô hãy cố gắng chăm sóc anh thật tốt.



Đèn trong khách sạn cũng không hẳn quá sáng, vậy mà khi nhìn người đối diện, lại có chút xấu hổ. Cô nghĩ, có lẽ giờ tốt nhất là cô nên quay về phòng mình.



Vừa đứng dậy, chuẩn bị chào anh, cô lại ngây người.




Nhưng chỉ sửng sốt mất hai giây, cô liền lấy khăn tay ra:



- Anh lau máu mũi đi.



Kỷ Thành Minh cũng lập tức sững người, nhận lấy khăn tay, vội lau lau mũi:



- Không phải là máu mũi đâu… - Dừng lại, anh không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục mở miệng.



Cô tiến sát lại gần anh:



- Vậy đấy là cái gì?




Theo bản năng đẩy cô ra, im lặng không nói.



Cô nhận ra những viên thuốc trong túi đều là màu đỏ, vậy không phải là nước mũi của anh bị nhuộm thành màu đỏ luôn đấy chứ, lại có thể có những chuyện như vậy xảy ra ư?



Cô cảm thấy thật thần kỳ, không nén được mà bật cười thành tiếng:



- Máu của anh thật quá cường ngạnh nha, trăm dược bất xâm cơ đấy…



Kỷ Thành Minh không hề tỏ ra tức giận, bây giờ mà đứng dậy thì thật chẳng lịch thiệp chút nào. Anh phải tiếp tục dùng khăn tay không ngừng lau, anh không thèm nhìn cũng biết hiện mũi mình đỏ đến mức nào, đúng là thiệt đủ trăm đường mà.



Cô lại cảm thấy vô cùng thú vị:



- Anh thử uống loại thuốc màu vàng xem nào, xem tôi đoán có đúng không.



Anh vươn tay ra, nắm lấy cằm cô:



- Quậy đủ chưa nào?



Cô vẫn tiếp tục cười, anh cau mày, tiến thẳng đến, dán mũi mình lên khuôn mặt cô. Cô ghê tởm đẩy anh ra. Anh cũng không thèm chấp, xin mời cô cười, xin mời cô cứ tiếp tục cười đi, anh tiến đến gần cô cùng với một loại cảm xúc trêu đùa vô cùng dữ tợn. Khi hơi thở của anh quanh quẩn bên cô, mới đánh thức suy nghĩ bình thường của cô.



- Tôi phải về đây. – Cô đứng lên định về phòng.



Anh lại kéo cô lại:



- Em cứ muốn đi thì đi sao?



- Nếu không thì sao nào?



Anh nhìn cô, buông tay cô ra:



- Không có lần sau đâu đấy.



Lần sau, anh sẽ tuyệt đối không buông tha cho cô đi. Đêm dài đằng đẵng thật cô quạnh vô cùng.



Âm thanh cánh cửa vang lên, hòa lẫn với tiếng mưa đêm, như chưa từng xuất hiện.



Anh vuốt nhẹ mũi, bỗng nhiên nở nụ cười, rất khẽ, cũng thật nhẹ nhàng, tựa như đó là một hơi thở không đáng nhắc đến.