Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 59: Bi kịch ngược chiều (13)




Tất cả các nhân viên trong tập đoàn quốc tế Minh Thành đều đang rơi vào trạng thái bận rộn. Những người biết chuyện nói rằng, thời gian gần đây công ty đang cạnh tranh gay gắt cùng tập đoàn quốc tế Long Giang, khiến cho tình hình nhân sự bị biến động mạnh đồng thời xu hướng cạnh tranh vẫn kéo dài liên tiếp. Đằng sau cuộc cạnh tranh đó, ngoại trừ một số nhân viên đã bỏ việc, hầu hết những người ở lại đều khá phấn khích.



Kỷ Niệm Hi vẫn như trước, cô sửa sang lại các tài liệu cần giao cho Kỷ Thành Minh xử lý. Hiện côn đang ôm một tập văn kiện lớn tiến vào văn phòng riêng của Kỷ Thành Minh. Vừa đúng lúc Kỷ Thành Minh đang xem lại dự thảo phương án cạnh tranh với tập đoàn Long Thành. Cô đặt tập văn kiện xuống bàn làm việc, sau đó đứng sang bên cạnh anh:



- Đây là phương án vừa được quyết định à?



Kỷ Thành Minh mỉm cười:



- Đúng vậy. – Sau đó lại liếc nhìn cô . – Em nên ghi nhớ lại, sau đó chia sẻ với người em muốn chia sẻ.



Cô không thèm muốn nghĩ xem anh ta có thật sự tin tưởng mình hay không nữa:



- Hẳn là bản kế hoạch này đã trở thành phế thải rồi nhỉ? – Cô thản nhiên nói.



Trong công việc anh luôn là người cẩn thận tỉ mỉ, tuyệt đối không dễ dàng để cho bản thân cô nhìn thấy những thông tin thuộc dạng tuyệt mật mà mọi người phải đánh đổi bằng rất nhiều đêm vất vả thức khuya dậy sớm mới có được, anh không phải là loại người không biết quý trọng sức lao động của người khác. Ngay khi ý nghĩ này xoẹt qua trong đầu, cô lại cảm thấy mình càng ngày càng vớ vẩn, dựa vào đâu mà cô cho rằng mình hiểu được anh ta.



- Đúng vậy. – Kỷ Thành Minh thừa nhận một cách rõ ràng, thấy cô chuẩn bị quay đi, anh hỏi: - Em cảm thấy phần thắng của anh là bao nhiêu?



- Không phải anh đang đổ toàn bộ tài chính vào dự án Liêu Nguyên với tập đoàn Long Giang à? Trong một khoảng thời gian ngắn, hẳn Long Giang sẽ không có khả năng để chống đỡ lại đâu. – Câu trả lời của cô không hề chứa cảm xúc.



Kỷ Thành Minh tò mò nhìn lại cô vài lần, rồi tiếp tục hỏi:



- Giang Thừa Dự vẫn án binh bất động, nếu đây thật sự là một vụ lớn như vậy, chuyện này chắc chắn không có khả năng, anh ta nhất định có vài chiêu bài giấu phía sau.



- Đó là chuyện của đàn ông các anh. – Chẳng liên quan gì đến vấn đề của phụ nữ, nếu đó là chiến trường của đàn ông, xin mời họ cứ tự do chém giết.



Thái độ tỏ ra không hề hứng thú của cô khiến Kỷ Thành Minh kéo cô ngồi vào lòng anh:



- Thế này đã liên quan đến em chưa?



Cô còn chưa kịp phản ứng, cửa ban công đã bị đẩy ra, một nữ nhân viên văn phòng giật mình khi nhìn thấy cảnh này, cô ta nhìn rất lâu, sau đó mới tỏ ra xấu hổ:



- Thật xin lỗi… thật xin lỗi… - Sau đó chạy biến mất một cách thần kỳ.



Kỷ Niệm Hi nhìn chằm chằm về hướng chạy của cô gái đó, đột nhiên chợt hiểu ra:



- Cũng không tồi. – Cô rời khỏi anh, nếu như vừa rồi là cơ hội lợi dụng giá trị của cô một cách hoàn hảo nhất, ít nhất cô vẫn có thể chấp nhận được.



- Do mẹ anh sắp xếp. – Một câu nói đơn giản, có thể coi là một lời giải thích, anh liếc nhìn cô: - Em vừa rồi hình như cũng không hề giãy dụa.



Cô trừng mắt nhìn anh:



- Nên anh muốn thử nếm hậu quả không? – Cô cũng không ngại động võ đâu nhé, nói xong lại tự cười: - Những chuyện ngây thơ như vậy không hề phù hợp với thân phận anh đâu.



- Cũng không phải chưa từng làm gì hết. – Rất nhẹ nhàng bâng quơ.



- Điều đó cũng không chứng tỏ rằng chúng ta hợp với nhau. – Cô khẽ nói, sau đó rời khỏi văn phòng.



Kỷ Niệm Hi có cảm giác lần này Kỷ Thành Minh thật sự ra tay, sau khi cô theo anh tham gia vài bữa cơm cô dễ dàng nhận ra điều đó, nhất là khi các nhân vật có mặt trên bàn tiệc đều là những ngừoi có máu mặt. Khi nhìn hành động của Kỷ Thành Minh, cô cảm thấy lo lắng cho Giang Thừa Dự.



Bị một người thấu suốt mọi suy nghĩ của mình, dù sao cũng chẳng tốt đẹp gì.



Kỷ Thành Minh vừa lái xe, anh vừa thốt lên những câu nói khá hèn mọn với cô:



- Em thử nói xem, nếu anh giúp em dành lại 20% cổ phần công ty thì sao?



- Cảm ơn ý tốt của anh, thế nhưng tôi không cần đâu. – Cô thấy hơi phiền toái, không biết là phiền vì ai, nhưng vì trong lòng bề bộn nên cô muốn nhân cơ hội này nói hết ra: - Tôi thật sự không muốn bất kỳ thứ gì của Giang gia. Trước đây vì thiếu hiểu biết, tôi chẳng thể hiểu nổi bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ tôi đã nhận ra rất nhiều điều, tôi không muốn liên quan đến Giang gia nữa.



- Kể cả tai nạn của em, em cũng không muốn truy cứu nữa sao? – Kỷ Thành Minh thật bất ngờ trước sự “vĩ đại” của cô.



- Dù sao cũng chẳng thay đổi được gì hết, coi như đó là cách tôi báo đáp công ơn dưỡng dục của Giang gia. Tôi vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của cha ông xưa, nhận một giọt ân huệ thì phải báo đáp bằng cả một dòng sông.




Kỷ Thành Minh nở nụ cười đầy khách sáo. Sao cô có thể nói ra được những câu nói đáng ghê tởm thế chứ, đến chính cô còn cảm thấy thật giả dối.



Thật hiếm khi, cô nhắc lại về câu chuyện quá khứ đầy xúc động:



- Thật ra con người tôi cũng chẳng phải là tốt đẹp gì. Thật vậy, ông Giang đối xử rất tốt với tôi như vậy, nhưng tận sau trong nội tâm, tôi không thề cảm kích, anh có tin được không?



Bà Ngô Tĩnh Văn và ông Giang Huy cùng học dại học, hai người này đều có chung một mối quan hệ đó là ông Hướng Mạc Vân. Thậm chí có thể nói ông Giang Huy là bà mối của bà Ngô Tĩnh Văn. Nếu hồi đại học, ông Giang Huy không tích cực đứng sau thúc đẩy mối tình của Ông Hướng Mạc Văn và bà Ngô Tĩnh Văn, hẳn đã không có sự tồn tại của đôi tình nhân này. Và nếu như bà Ngô Tĩnh Văn không ở bên cạnh ông Hướng Mạc Vân, thì sao có thể có bi kịch của Kỷ Niệm Hi?



Tất cả những việc làm của ông Giang Huy, dù sao cũng chỉ để khiến bản thân bớt cảm thấy áy náy. Vậy sự áy náy của ông Giang Huy xứng đáng để cô nhận ư? Thế giới của đàn ông, cô thực sự không thể hiểu nối. Ví dụ như việc ông Giang Huy đã biết rõ ông Hướng Mạc Vân đã có hôn ước với bà Nam Lị, vậy sao vẫn muốn gán ghép để ông Hướng Mạc Vân ở bên bà Ngô Tĩnh Văn. Có thể vì họ đặt mình ở vị trí trên cao nên một khi họ thích một cô gái, họ có thể làm bất cứ việc gì mà không cần phải chịu trách nhiệm, cũng không cần phải phân chia rõ ranh giới, thậm chí chỉ để lấp đi khoảng thời gian nhàm chán của họ.



Ỷ lại quá nhiều vào tuổi trẻ, nên bất chấp mọi hậu quả, vì vậy đã gây ra hàng loạt sự việc phát sinh sau này.



Kỷ Thành Minh khá hiểu, nên cô không cần bất cứ thứ gì ông Giang Huy mang lại cho cô, đơn giản chỉ vì cô không chấp nhận việc làm của ông ta, đây không phải là chuyện tha thứ hay không tha thứ, chỉ là không thể chấp nhận mà thôi.



Không phải mọi sai lầm chỉ cần được đánh đổi bằng một chút trả giá là có thể coi như nó chưa từng xảy ra.



Thậm chí, cô chẳng sợ phải cô độc một mình, nhưng cô không cần sự thương hại của những kẻ khác.



Kỷ Niệm Hi nhìn anh, thật ra cô đã có sự chuẩn bị trước chứ không phải vô duyên vô cớ nhắc lại chuyện này, nên cô hy vọng Kỷ Thành Minh có thể hiểu được:



- Mẹ của tôi, đã phát điên từ rất lâu rồi. Nhưng khi bà tự sát, bà lại rất tỉnh táo, bà đột nhiên tỉnh lại và nhìn thấy thế giới này, vì thế và đã quyết định tự sát, anh có biết vì sao không?



Kỷ Thành Minh tiếp tục lái xe:



- Em cứ tiếp tục đi.



Kỷ Niệm Hi lại cười:



- Bởi vì khi tỉnh lại, bà nhận ra trên thế giới này bà thật sự chẳng còn gì hết, bao gồm cả cô con gái của bà. Tôi vốn không phải là con ruột của bà mà chỉ là một đứa trẻ do bà nhặt được mà thôi.




Khi điên, bà Ngô Tĩnh Văn cho rằng mình còn một người thân thiết quan trọng ở bên cạnh, mà khi tỉnh táo, bà lại nhận ra mình chẳng còn gì trên đời.



Bà Ngô Tĩnh Văn đã tuyệt vọng ôm cô và nói rằng, sao con không phải là con gái mẹ, con không phải…



Trước đó, bà thường hành hạ đánh đập cô, có lẽ sâu trong nội tâm bà vẫn biết điều đó, chẳng qua là do bà không muốn thừa nhận mà thôi.



Kỷ Thành Minh bỗng hiểu ra, ngày ấy anh đi tìm cô vì hi vọng cô sẽ hiến tủy để chữa bệnh cho Hướng Tư Gia. Nhưng cô đã từ chối, thậm chí cô không chịu gặp anh, đơn giản tất cả là vì cô căn bản không phải là chị em ruột với Hướng Tư Gia. Cô không thể cứu được Hướng Tư Gia, nên cô mới như vậy. Hơn thế cô cũng rất hận Hướng gia.



Kỷ Thành Minh im lặng thật lâu, nhưng không hề mở miệng hỏi cô tại sao hồi ấy cô không nói ra sự thật.



Kỷ Niệm Hi nuốt nước bọt:



- Ngày ấy khi anh đưa tôi từ bệnh viện về nhà, tôi cho rằng anh hẳn sẽ rất hận tôi vì tôi đã không cứu Hướng Tư Gia. Anh hận tôi thì nhất định sẽ muốn làm gì đó với tôi, kể cả là hành hạ, nhưng anh nhất định sẽ không để cho tôi chết. Mà hiện lúc đó, tôi hoàn toàn lạ lẫm với hoàn cảnh thay đổi, đồng thời một mình tôi cũng rất nguy hiểm, nên tôi đã không nói gì hết, ở lại bên cạnh anh, ít nhất anh cũng sẽ bảo vệ sự an toàn của tôi.



Cô thật không ngờ, Kỷ Thành Minh chẳng hề hành hạ cô, nhiều lắm chỉ khiến cho cô đau lòng thôi.



Khi nói ra tất cả, cô cảm thấy rất nhẹ nhàng, để sinh tồn, chính cô đã luôn thận trọng tính toán, cô không hề tốt đẹp, thậm chí cô còn lợi dụng một vài thứ xung quanh.



Cô đã sớm không còn trong sáng đơn thuần nữa, cô vẫn hi vọng, mỗi khi cô nhìn lên bầu trời, cô muốn tự hỏi bản thân, liệu cô có còn có thể trở lại thuần khiết như xưa hay không.



Thời gian thật tàn nhẫn, khiến cô đã sớm không thể nhận ra chính con người cô.



Tất cả đều chỉ để sinh tồn, bất cứ ai cũng không ngoại lệ. Nên cô oán trách Giang Thừa Dự, nhưng cô vẫn tôn trọng quyết định của anh, đây đều là những lựa chọn trong cuộc đời, không ai có tư cách để phán xét, chẳng qua là do bản thân cô lựa chọn không thể chấp nhận mà thôi.



- Không trách tôi ư? – Tự nhìn lại, cô cảm thấy bản thân thật ích kỷ.



Kỷ Thành Minh nhắm mắt:



- Anh tin rằng em có nguyên nhân của riêng em, đương nhiên anh không thể đoán ra những điều em vừa kể.




Anh tin tưởng vào đôi mắt của mình hơn tất cả, cô có khả năng sẽ đau lòng vì mất đi gia đình, nhưng cô sẽ không vì thế mà bỏ mặc một người cô có thể cứu sống. Ờ bên nhau một thời gian, anh đâu có mù, anh chắc chắn rằng cô có nguyên nhân của cô.



Đây có thể gọi là đó tin tưởng không?



Trong lòng cô chợt cảm thấy cảm động, gặp Kỷ Thành Minh, cô thật không hiểu bản thân may mắn hay bất hạnh nữa.



- Anh không biết là thế sự trêu người à? – Cô nhìn xuống, sau khi lần đầu tiên nhìn thấy văn kiện bí mật trong vụ của Giang Thừa Dự, cô liền cảm thấy rất khó chịu.



Phụ nữ luôn có những điều khó xử của phụ nữ, rõ ràng đàn ông là người sai, nhưng phụ nữ lại luôn phải gánh chịu hậu quả. Hơn thế khi vừa nghe thấy nhắc đến kẻ thứ ba, họ không thèm phân biệt tốt xấu, lập tức xông lên đánh chửi. Kể cả kẻ thứ ba đều xứng đáng bị chửi rủa, nhưng vẫn có những người vô tội.



Ví dụ như trường hợp của bà Ngô Tĩnh Văn.



Khi bà yêu ông Hướng Mạc Vân, ông vẫn chưa kết hôn. Nhưng sau đó ông ta quay lưng nhanh chóng cưới một người phụ nữ khác có gia thế là bà Nam Lị, vì thế mà bà Ngô Tĩnh Văn trở thành kẻ thứ ba.



Bà Ngô Tĩnh Văn đã từng chấp nhận sự thật, bà quyết định ra đi, vì người đàn ông đó không thể mang lại tương lai cho bà, dù bà vô cùng yêu người đàn ông bạc tình đó.



Nhưng bà lại mang thai, bà muốn sinh ra đứa trẻ này.



Bà Nam Lị đã thuê một toán côn đồ, chực sẵn trên đường, gào thét chửi bới bà là tiểu tam và đánh bà. Tất cả mọi người trên đường đều là vỗ tay đồng tình đòi đánh chết kẻ bại hoại xã hội ấy, nhất định phải bắt người phụ nữ vô đạo đức như thế biến mất khỏi thế gian.



Đứa con của bà Ngô Tĩnh Văn đã bị đánh chết tươi.



Người yêu ra đi, bản thân trở thành cái đích cho tất cả mọi người chỉ trích, đứa con duy nhất cũng không còn trên đời, bà Ngô Tĩnh Văn rốt cuộc đã không thể chịu nổi mà phát điên.



Nếu như không phải vì nhặt được đứa trẻ bị bỏ rơi trước cửa bệnh viện là Kỷ Niệm Hi, có lẽ bà Ngô Tĩnh Văn đã ra đi từ lâu.



Cuộc đời người phụ nữ luôn phải đau khổ vì gặp phải một người đàn ông không tốt. Nên khi một người phụ nữ quyết định gửi gắm bản thân cho ai đó, họ nhất định phải hiểu rõ người đàn ông này, xem anh ta có có tình nguyện gánh vác trách nhiệm với cuộc sống của mình hay không.



Sau khi kể lại tất cả mọi chuyện, Kỷ Niệm Hi cảm thấy thật mệt mỏi.



Tình yêu là như vậy đấy, đủ để cho người con gái uổng phí dành trọn cả đời, đủ để hủy hoại cả một cuộc đời người con gái, nhưng cô không muốn mình sẽ trở thành một cô gái như thế.



Kỷ Thành Minh dừng xe lại ven đường:



- Rốt cuộc em yêu Giang Thừa Dự nhiều đến mức nào thế?



Lần đầu tiên anh cảm thấy tức giận đến vậy, anh không còn có thể che dấu cảm xúc của mình.



Cô hiếm khi nói nhiều như vậy, nhưng chỉ để khuyên Kỷ Thành Minh làm người không nên xử sự quá tuyệt tình, nên để cho kẻ khác một đường lui.



Nếu trước đây bà Nam Lị không quá tuyệt tình mà giết chết đứa con vừa chào đời của bà Ngô Tĩnh Văn, sau này lại khiến bà Hướng Tư Gia vì cùng đường mà phát bệnh, thì đã không đến mức không thể tìm thấy tủy thích hợp để ghép cho con gái mình. Dường như tất cả là một vong tuần hoàn nhân quả.



Cô mất bao thời gian suy nghĩ đến vậy, cũng chỉ để bảo vệ cho người ấy.



Cô khó khăn mở miệng.



- Tôi không hề. – Cô lại cắn môi. – Anh và anh ấy cứ như vậy, cũng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương…



- Cho nên em cho rằng có thể khuyên được anh à?



Cô lắc đầu:



- Anh cứ coi như tôi chỉ vừa giải tỏa cảm xúc của mình thôi. Có lẽ tôi cũng sai, không có phụ nữ nào lại chấp nhận đứa con riêng của chồng mình, chỉ là do tôi đã thiên vị.



Có những khi, dù là đường cùng tuyệt lộ, cũng có người sẽ cam tâm nguyện ý mà đi.



Cô thật sự mệt mỏi rồi, không biết là vì bà Ngô Tĩnh Văn hay vì cái tình yêu chết tiệt đó … Có lẽ cũng chẳng phải, chỉ là vì chính cô.



Kỷ Thành Minh lại nở nụ cười, giống như một tia sáng đang xuyên thấu qua ly rượu, tạo thành một hiện tượng khác thường, tựa như đang chiết xạ ánh sáng mặt trời.