Thật may cho nhóc Alpha vì đạo diễn Trần vẫn cho cậu vài phút chuẩn bị.
Chắng qua, ông không biết nhóc này hoàn toàn chưa biết tới cái kịch bản là gì nữa là.
Cố Tinh Vân hít một hơi thật sâu, mắt dán vào kịch bản mới được ảnh đế lén đưa cho, cố gắng nhớ lấy từng lời thoại và nét tính cách của nhân vật. Thời gian không còn nhiều, cậu chỉ kịp lướt qua các đoạn chính trước khi bắt đầu quay thử cho ông xem một đoạn.
Vai diễn Hạ Hành Dữ này đòi hỏi cậu phải có một phong thái trưởng thành và một chút đau thương luôn ẩn sâu trong mắt nhân vật, khác hoàn toàn với tính cách của cậu ngoài đời. Cậu ta là Alpha trưởng thành trước tuổi, chính chắn và đặc biệt si tình.
"Nhóc Alpha" trong lòng nén cười, lén nhìn sang Lục Nguyên Minh. Hắn đang đứng ở một góc, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng xen lẫn chột dạ. Cậu nghĩ chính hắn là người đã đề cử cậu cho vai này, đạo diễn Trần có thể đã thật sự xem bộ phim của đạo diễn Lưu và vô tình chú ý đến cậu nhưng chắc chắn ông sẽ không nghĩ đến chọn cậu ngay nếu thiếu người.
Trần Tranh là ai?
Ông là đạo diễn hàng đầu cả nước, diễn viên nổi tiếng muốn tranh một vai diễn của ông cũng phải sứt đầu mẻ trán, làm gì còn thừa một chỗ cho diễn viên mới ra mắt chưa được bao lâu như cậu chứ!
Cố Tinh Vân hạ quyết tâm phải diễn thật xuất sắc, nhưng một phần cũng định bụng sẽ giận dỗi chút ít cho Lục Nguyên Minh biết cái tội vô tình "làm khó" cậu.
Đạo diễn Trần ngước lên nhìn Cố Tinh Vân một lần nữa, ông hơi chau mày rồi khẽ gật đầu, ra hiệu chuẩn bị quay thử.
"Diễn đến đoạn đưa nhân vật về nhà là được rồi." Trần Tranh nói: "'Cậu không cần lo phần sau, chúng ta chỉ muốn xem độ nhập vai ban đầu của cậu mà thôi."
May thật.
Cố Tinh Vân nghĩ, thầm cảm kích đạo diễn Trần vì không bắt mình diễn tới phân cảnh bộc lộ tình cảm quá rõ ràng.
Lời thoại và hành động còn có thể nhớ và ứng biến bằng bản năng diễn xuất vốn có, chứ một đứa mới lớn chưa yêu đương với ai bao giờ như cậu đây, làm sao cậu biết được cảm giác của một người yêu sâu đậm ai đó mà lại không dám thổ lộ chứ? Với nhóc Alpha chưa từng yêu đương này, yêu là một điều lạ lẫm.
Beta diễn vai thụ chính đến vỗ vai cậu trấn an. Anh nháy mắt khiêu khích ảnh đế đang đứng ở tít xa xa cạnh màn hình trực tiếp của đạo diền, chăng phải ai xa lạ nhưng anh vẫn có thể chọc hắn đến xù lông.
"Em đừng căng thẳng, nhìn anh chăm chú một chút em sẽ biết yêu là cảm giác thế nào thôi." Hứa An mỉm cười nhẹ nhàng, mở miệng ra lại buông lời ghẹo cậu.
"Anh giống y chang anh Lục... tự luyến còn... không hổ là bạn bè mà..." Những lời phía sau nhỏ xíu như vừa muốn anh nghe thấy, vừa sợ bị nói lại không biết đáp lời như thế nào.
"Sao em biết anh là bạn của tên kia vậy?"
Cố Tinh Vân khó hiểu nhìn anh.
Cái này mà cũng cần hỏi cậu nữa à?
"Anh với anh ấy là bạn bè thân thiết nổi tiếng, trên mạng tra phát là ra thôi ạ!"
Hứa An đã tìm hiểu một chút về người được Lục Nguyên Minh chủ động đề xuất thay thế Tề Thiên An vào đoàn, vai thụ chính thành anh, còn vai đáng lẽ nên để anh đóng lại thay bằng nhóc này.
Hứa An nhịn cười đến mệt trước vẻ mặt hết đỏ rồi lại đen của anh bạn mình. Hiếm khi thấy ảnh đế họ Lục nào đó nhận xét đúng về một người.
Nhóc này y như cún con vậy.
Cảnh quay bắt đầu.
Hạ Hành Dữ từ xa thấy cậu bạn Beta đang ngồi dưới cơn mưa, cả người run lên vì lạnh. Ánh mắt cậu thấp thoáng vẻ mất mát, đầy mâu thuẫn giữa sự lo lắng và tình cảm chôn giấu sâu trong đáy lòng.
Cố Tinh Vân đã cố gắng nhớ lại ánh mắt hai vị phụ huynh của mình nhìn nhau lắm rồi. Chỉ hi vọng là nó đủ dùng trong trường hợp này thôi.
"Không phải cậu đã bảo sẽ về sớm sao?" Cậu khẽ nói, giọng vừa nghiêm khắc, vừa xen lẫn chút trách cứ nhỏ nhặt như đang giận dỗi đối phương.
Hạ Hành Dữ nhẹ nhàng khoác áo lên vai cậu bạn Beta, từng động tác có phần dè dặt nhưng lại dứt khoát, không chút chần chừ như thể muốn giữ chút khoảng cách để che đậy cảm xúc chân thật của mình.
"Tớ... tớ đợi anh ấy."
Hứa An nói đúng, anh mang một vẻ đẹp nằm giữa cán cân mềm mại và mạnh mẽ. Chỉ cần hạ mi người người lập tức cảm thấy anh là đối tượng cần được bảo vệ chở che, nhưng khi thoát khỏi vai diễn anh sẽ trở lại tính cách ngả ngớn vốn có của mình.
Chính vì vậy, anh và hắn mới trở thành đôi bạn không có khả năng yêu đương nhất, chưa từng bị ghép thành cp kể cả thân nhau nhiều năm như vậy.
Đơn giản họ không có chemistry, hai khứa này đeo mặt nạ điện ảnh vào thì mới cầu may ra được phản ứng hóa học lúc đó mà thôi.
Nhưng đó không phải điều quan trọng, việc hóa thân nhân vật xuất sắc của Hứa An đã giúp cậu hiểu được phần nào cảm xúc của nhân vật Hạ Hành Dữ khi nhìn thấy thụ chính Diệp An lúc đó.
Cả hai lặng lẽ đi dưới mưa, không khí im ắng, chỉ có âm thanh của những giọt nước chạm vào chiếc áo khoác trên người Diệp An, xen lân hơi thở nhẹ nhàng ở ngay bên cạnh.
Beta nhỏ run lên khi Hạ Hành Dữ đặt một tay lên vai mình, nửa như bám víu, nửa như sợ hãi. Dưới cơn mưa tầm tã, ánh mắt cậu như ẩn chứa lời thú nhận thầm kín.
Cậu cam chịu ở cạnh người này mà chẳng cần sự hồi đáp từ đối phương.
Cảnh kết thúc trong tiếng "Cắt!" nhẹ nhàng của đạo diễn Trần. Ông nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại chọn giữ ở trong lòng. Sau đó, ông gọi Lục Nguyên Minh ra ngoài để trao đổi riêng với nhau.
Cố Tinh Vân ngồi lại trên ghế chờ, hít một hơi thật sâu để làm dịu những cảm xúc còn đọng lại từ phân cảnh vừa rồi. Hóa ra dù không hoàn toàn hiểu tình yêu là gì, cậu vẫn có thể chạm đến chút gì đó sâu lắng khi nhập tâm vào vai diễn, cũng như cảm nhận được nỗi buồn lặng thầm trong lòng Hạ Hành Dữ.
Chẳng bao lâu sau, các nhân viên trong đoàn dần vây đến, bắt đầu tụm lại quanh cậu. Một đám lớn đầu còn bị vẻ đáng yêu của bạn nhỏ làm cho hiếu kì, ánh mắt thích thú, nhìn cậu như nhìn một sinh vật quý hiếm gì đấy khiến cậu ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt.
"Diễn hay lắm, đúng là người có tiềm năng!" Một người cười, vỗ vai cậu khen ngợi.
"Nhóc Alpha hôm nay thật khác nha, ngầu quá đi mất! Chị đã xem Hiện thực và mộng ảo đó." Liễu Di trong tố hóa trang không kìm được phấn khích hô lớn.
"Ai mà ngờ được người có vẻ ngoan hiền thế này lại hóa thân thành một chàng trai si tình nhỉ?"
"Hahaha, em không biết Alpha như em quý giá thế nào đâu."
Tiếng cười nói không ngớt vang lên, khiến Cố Tinh Vân đỏ ửng từ tai lan dài cho đến tận cổ. Lục Nguyên Minh vừa kịp quay lại đã thấy cảnh cậu bị vây quanh.
Hắn lại thấy khó chịu rồi.
Đây là lần thứ 49 trong ngày đấy!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Ảnh đế họ Lục mơ hồ xác định được tình cảm của mình rồi nên là vậy ấy kkkk.