Có điều cô không tin, cảm thấy như vậy là quá trùng hợp.
Khi chiếc xe ra khỏi khu biệt thự, chuẩn bị ra đường quốc lộ thì Lâm Yên đột nhiên nói với Bùi Vũ Đường: “Từ từ, dừng lại! Quay lại biệt thự đi!” “Hả? Về biệt thự á? Bây giờ?” Bùi Vũ Đường sửng sốt.
“Đúng vậy! Ngay bây giờ!” Lâm Yên lo lắng bật thốt lên, cô sợ nếu bản thân còn do dự nữa chắc chắn sẽ phải hối hận.
Cái gì mà sinh vật càng đẹp càng có độc chứ, lúc này cô chỉ muốn nghe theo trái tim của mình...
làm liều một lần.
“Okay - được thôi!” Bùi Vũ Đường cho là Lâm Yên có chuyện gì gấp cho nên nhanh chóng quay đầu xe trở về biệt thự.
Cổng biệt thự.
Vô số ánh sao xuyên qua khe hở giữa những tán cây chiếu rọi xuống mặt đất.
Bùi Duật Thành vẫn giữ nguyên tư thế như lúc Lâm Yến rời đi, lẳng lặng nhìn vào bóng đêm.
Điều thuốc kẹp trên đầu ngón tay chưa hút một hơi nào, khói trắng lượn lờ ở đầu ngón tay anh.
Tuy gương mặt ấy vẫn đẹp tuyệt trần lãnh đạm, nhưng tiếng cảnh báo từ chiếc đồng hồ trên cổ tay lại tiết lộ tâm tình thật sự của chủ nhân nó.
Bùi Nam Nhứ đứng phía sau cách đó không xa, hết sức lo lắng.
“Anh, vào nhà thôi, bên ngoài lạnh.” Thấy gió đêm thổi đến, Bùi Nam Nhứ bèn lên tiếng nhắc nhở.
Bùi Duật Thành khẽ gật đầu rồi ném đầu mẩu thuốc trong tay xuống đất, giẫm nát.
Đúng lúc hai người họ đang chuẩn bị đi vào nhà thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động cơ.
Bùi Nam Nhứ hết sức sửng sốt khi thấy Bùi Vũ Đường xuống xe: “Vũ Đường?” Lâm Yên cũng xuống xe cùng lúc với Bùi Vũ Đường.
“Sau hai người lại quay trở lại?” Bùi Nam Nhứ hỏi.
Bùi Vũ Đường thành thật trả lời: “Em cũng không biết, chị dâu bảo em quay lại.” Bùi Duật Thành thấy Lâm Yên quay lại thì sắc mặt không hề có bất cứ thay đổi gì, chỉ hỏi: “Để quên cái gì à?” Lâm Yên đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh thật lâu rồi nói: “Ừm, đúng là để quên.” “Quên gì? Tôi tìm cho cô.” Bùi Duật Thành nói.
Anh vừa định xoay người đi vào nhà tìm đồ thì đôi tay nhỏ đã kéo anh lại, sau đó Bùi Duật Thành thấy một đôi mắt xán lạn to tròn nhìn thẳng vào anh...
“Không phải quên đồ, mà là...
để quên ngài.” Bùi Duật Thành: “...”
Bùi Nam Nhứ: “...”
Bùi Vũ Đường: “...” Có vẻ như Bùi Duật Thành không ngờ Lâm Yên sẽ nói một câu như vậy.
Lâm Yên luôn đối xử một cách cung kính, xa cách và khách sáo với anh lại bất ngờ nói một câu như vậy...
khiến anh không biết phải trả lời như thế nào.
Đối diện với ánh mắt sửng sốt của Bùi Duật Thành, Lâm Yên khẽ đỏ mặt.
Cô lấy hết can đảm rồi nói tiếp: “Chẳng phải trước đó ngài nói muốn thưởng cho tôi mà, đúng không? Còn nói muốn cái gì cũng được?” Bùi Duật Thành: “Đúng vậy...” “Ổ...
vậy tôi muốn...
chuyển đến ở cùng ngài! Có được không?” Lâm Yên nói.
Bùi Duật Thành: “...” Bùi Nam Nhứ: “...” Bùi Vũ Đường: “.” Cậu vừa mới nghe thấy chuyện động trời gì đây???