Sắp tới sẽ có hai bộ phim điện ảnh lớn được công chiếu và một bộ truyền hình chuẩn bị quay, lại còn là nữ chính nữa.
Chưa kể còn vừa giành được hợp đồng đại diện khu vực của CA nữa! Mấy người lấy cái gì để so với người ta? Chẳng lẽ dựa vào cái đứa bị chửi đến nỗi không dám ra khỏi cửa này?”.
“Ha ha cái đồ la liếm như cao da chó đó ấy mà, cho dù Triệu Hồng Lăng có để cô ta la liếm cả giới giải trí này cũng không bằng một ngón tay út của Thiên Thiên có được không? So sánh như vậy là sỉ nhục Thiển Thiển đấy!” “Chứ còn gì nữa, có mỗi một bộ phim còn chưa chiều lại còn chỉ đóng vai phụ tuyến 4 mà đã bị cư dân mạng chửi rủa tơi bời rồi! Đến lúc công chiều chắc chắn sẽ bị diễn xuất của Tưởng Tư Phi ép cho thành đồng cặn bã!” “Nghe nói gần đây cô ta còn làm mất mặt tới cả giới đua xe nữa đó!”
Cao Chí Uy vốn là cấp dưới của Triệu Hồng Lăng, thế nhưng lại không chú trọng vào tài năng của nghệ sĩ như Triệu Hồng Lăng, mà thích nhất là chắp nối quan hệ, đi đường tắt.
An Thiến Thiến là một nữ nghệ sĩ do gã ta quản lý, điều kiện về ngoại hình rất tốt nhưng nghệ sĩ xinh đẹp trong giới giải trí thì đâu có thiếu, mà bản thân cô ta cũng chẳng có sở trường gì nổi bật cho nên mãi vẫn chưa nổi lên được.
Thế nhưng, gần đây Cao Chí Uy đã tìm được cho An Thiến Thiến một vị kim chủ khá lợi hại, cho nên tài nguyên tốt cứ kéo đến như nước lũ.
Chỉ trong chớp mắt, An Thiến Thiến đã phá vỡ kỉ lục thành tích của công ty Giải trí Khải Tinh.
Với thành tích như vậy thì dù là khi Triệu Hồng Lăng có Tưởng Tư Phi cũng không đấu lại được.
Ở Khải Tinh, người nào có thành tích nổi trội nhất thì người đó có thể đi ngang.
Hiện giờ, đường làm quan của Cao Chí Uy rộng mở, vị trí Giám đốc phòng kinh doanh quản lý nghệ sĩ đã là thứ trong túi gã, nên sao gã có thể để Triệu Hồng Lăng vào mắt.
Còn về phần những nhân viên khác, họ thấy Triệu Hồng Lăng đã thất thể thì tất nhiên sẽ chạy sang nịnh bợ Cao Chí Uy.
“Dù sao vẫn chưa tới thời hạn.
Chị Lăng vẫn là giám đốc, các người không có quyền làm như vậy!” Đa Đa cố gắng nén giận.
Cao Chí Uy cười lớn: “Ổ...
chưa tới thời hạn sao? Đúng là chưa tới thời hạn thật nhưng mà tôi muốn đuổi mấy người đi đấy, cô làm gì được tôi? Có ý kiến thì đi mà ý kiến với ông chủ, xem xem ông chủ có để ý đến cô không?” An Thiến Thiến đứng khoanh tay trước ngực, phì một tiếng cười nói: “Cái loại người thảm đến mức phải dựa vào loại nghệ sĩ rác rưởi như Lâm Yên mà vẫn nghĩ mình vẫn là giám đốc cơ đấy!”
Hiện giờ An Thiến Thiến đang lên nên lại càng không thèm nể nang ai: “Không cần để ý bọn họ, cứ tiếp tục chuyển đồ cho tôi! Đúng rồi, phòng nghỉ trên tầng ba cũng dọn cho tôi, sau này trừ tôi ra không ai được dùng hết!” Đa Đa tức đến đen mặt, phòng nghỉ trên tầng ba là do Triệu Hồng Lăng tự bỏ tiền túi của mình để sửa chữa và lắp đặt cho Tưởng Tư Phi có một chỗ nghỉ ngơi thoải mái lúc về công ty, ngay cả cái này mà bọn họ cũng muốn.