nhưng không hẳn là không có lý.
Cuối cùng, Bùi Nam Nhứ chỉ có thể dẫn đám chuyên gia kia vào nhà.
Cùng lúc đó, Lâm Yên vẫn ngủ say sưa không biết gì.
Lúc nãy điện thoại đột nhiên đổ chuông cô cũng biết nhưng thấy quá ầm ĩnên vô thức tắt luôn đi trong mơ màng.
Chờ tới lúc cô có phản ứng lại được thì sợ là Triệu Hồng Lăng có chuyện gấp tìm cô, cho nên cô vội vàng mở máy lên xem.
Sau đó thì thấy thông báo cuộc gọi nhỡ của Bùi Nam Nhứ.
Hơn nửa đêm rồi Bùi Nam Nhứ còn tìm cô làm gì? Lâm Yên còn đang tự hỏi thì lúc liếc qua cửa sổ, cô trông thấy một đám người ở bên ngoài cổng, trong đó có cả Bùi Nam Nhứ.
Chuyện gì đây? Lâm Yên không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhảy xuống giường ra cửa xem có chuyện gì.
Lâm Yên vừa mở cửa ra thì đúng lúc gặp phải Bùi Nam Nhứ đang đi vào.
Vừa trông thấy Lâm Yên, Bùi Nam Nhứ lập tức chạy đến cạnh cô, hỏi: “Cô Lâm, cô không sao chứ?” “Hả? Tôi không sao.
Ảnh đế Bùi, nửa đêm anh gọi điện cho tôi có chuyện gì gấp à? Xin lỗi tôi ngủ say quá, mơ mơ màng màng tắt luôn cả điện thoại.
Còn mấy người, đêm khuya rồi còn tới đây làm gì...” Lâm Yên hoài nghi nhìn Tần Hoan, Tinh Trầm cùng những người mặc quần áo nghiên cứu đằng sau họ.
Cô biết Tần Hoan và Tinh Trầm, lần trước cô đã gặp rồi, chỉ thiếu cô gái mặc đồ đen.
Tần Hoan liền đẩy Bùi Nam Nhứ ra, tiến tới trước mặt Lâm Yên chào hỏi: “Chị dâu!” Lâm Yên câm nín nhìn người đột nhiên nhảy ra làm quen này: “...” Anh là ai? Tôi quen anh sao? Tần Hoan: “Chị dâu, tình trạng của anh Duật bây giờ cực kì nguy hiểm, chị có biết tình hình cụ thể của anh ấy giờ thế nào không?” Lâm Yên nghe vậy lập tức biến sắc: “Rất nguy hiểm? Sao lại thế? Chúng tôi ăn tối xong thì ai nấy về phòng đi ngủ, hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì bất thường!” “Ai! Sao hai người lại có thể ngủ riêng chứ?” Tần Hoan đau đầu nhức óc.
Lâm Yên: “Hả?” Ý anh là gì? Tần Hoan ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ý của tôi là...
bây giờ tình hình của anh Duật rất nguy hiểm, chị tự xem đi!” Tần Hoan nói rồi lấy cái thiết bị màu đen trong tay giáo sư đưa cho cô xem.
Các chỉ số trên đó rất cao, còn rơi vào mức báo động đỏ.
“Vậy mấy người còn đứng ở đây làm gì! Mau vào mau lên!” Lâm Yên hết nói nổi, chỉ còn thiếu nước kéo luôn cả đám người vào.
“Cô gái này nói không sai, cái thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu còn nói nhảm nữa thì tính mạng của Đại thiếu gia khó mà giữ nổi! Tất cả tránh ra cho tôi!” Giáo sư Đàm nổi giận đùng đùng nói.
Tần Hoan liền ngăn người lại, nói với Lâm Yên: “Chị dâu, không thể để bọn họ vào! Thuốc gì thì đều có ba phần độc, tuy nó có thể khống chế được tình trạng của anh Duật hiện tại những tác dụng phụ của nó quá lớn.
Có thể không dùng thì không nên dùng!” Lâm Yên không đồng ý: “Anh đang nghĩ cái gì thế? Đổ bệnh không uống thuốc thì uống cái gì? Cho dù tác dụng phụ lớn cũng đỡ hơn so với mất mạng chứ? Đương nhiên là phải nghe lời bác sĩ rồi!”