Trong phòng trang điểm riêng của Bùi Nam Nhứ ở bên cạnh, có một người đang ngồi.
Bùi Nam Nhứ đang đợi Lâm Yên cho nên vẫn chưa rời đi, mà người đang ngồi trên ghế sofa đợi chính là anh trai ruột của anh ta - Bùi Duật Thành! Là một người hỗ trợ tình cảm chuyên nghiệp, Bùi Nam Nhứ cố ý dẫn Bùi Duật Thành tới phòng trang điểm của mình để đợi Lâm Yên, nhưng không ngờ lại nghe được một đoạn đối thoại như vậy.
Bùi Nam Nhứ hối hận đến xanh ruột, ánh mắt không tự chủ được lại thỉnh thoảng liếc về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Bùi Duật Thành lười biếng ngả người vào ghế, nét mặt vô cảm không nhìn ra được điều gì.
Bùi Nam Nhứ vô thức chuyển ánh nhìn xuống cái đồng hồ đeo trên cổ tay Bùi Duật Thành, chỉ sợ nhỡ đâu Lâm Yên nói lời gì đó không nên nó lại kêu lên...
Nhưng lúc này anh ta lại không có cách nào mật báo cho Lâm Yên được.
Phòng ở đây cách âm không tốt cho nên có thể nghe được tiếng trò chuyện của Lâm Yên và Phùng An Hoa bên kia.
Phùng An Hoa nói: “Cô đừng có coi thường mối của tôi, nếu là người tôi giới thiệu thì đương nhiên sẽ không quá kém, hơn nữa còn là mối quan hệ đứng đắn.
Cô biết đấy, trong giới này mà không có chút quan hệ với hậu trường to thì không lăn lộn nổi, nhất là với tình huống của cô bây giờ.
Cô đừng nghĩ rằng chỉ cần nhờ vào một vai phụ này là có thể không cần lo lắng, cô có thể nổi lên trong một đêm nhưng cũng có thể chìm nghỉm chỉ trong một đêm.
Theo tôi được biết thì ông chủ của Khải Tinh cũng chẳng phải tay vừa, tuy trước đây ông ta chịu thả cô đi, nhưng bây giờ cô nổi như thế thì có lý nào ông ta chịu bỏ qua cho cô?” Lâm Yên biết Phùng An Hoa nói không sai, nhưng...
“Khụ, cảm ơn sản xuất Phùng, tôi sẽ cẩn thận! Còn về phần bạn trai...
thì chắc không cần đâu.
Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung làm việc cho tốt thôi chứ không có ý định yêu đương gì cả.” Lâm Yên từ chối.
Trốn Bùi Duật Thành đi xem mắt sao, trừ khi là cô không muốn sống nữa ha ha ha...
Phùng An Hoa: “Mấy cô gái tầm tuổi cô thì sao có thể không thích hẹn hò chứ? Huống hồ điều kiện của cô rất tốt, lại xinh đẹp, có rất nhiều lựa chọn.
Cô cứ nói thử xem cô thích kiểu người nào, con người tôi mấy cái khác không được | tốt nhưng mạng lưới giao thiệp thì nhiều lãm, cô chỉ cần nói ra kiểu người cô thích, chưa biết chừng tôi có thể giới thiệu cho cô một đối tượng vừa ý!”.
Phùng An Hoa quá nhiệt tình khiến Lâm Yên hơi khó xử, cho nên cô bắt đầu bịa: “Cái đó...
thật ra thì tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều, chủ yếu phải xem cảm giác.
Có cảm giác là được! Chỉ cần là người tôi yêu thì tôi sẽ tin tưởng và trao đi vô điều kiện, thế nhưng có một vài nguyên tắc nhất định không thể phá vỡ...” Phùng An Hoa: “Nguyên tắc gì? Cô nói một chút xem!” Lâm Yên: “Nếu như muốn tôi tiêu pha thì tuyệt đối không thể vượt quá một trăm tệ! Tôi không thích đàn ông quá vật chất!”
Phùng An Hoa: “...” Bùi Nam Nhứ ở phòng kế bên: “...”