Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 419: Không thể đồng ý




Buổi tối ngày hôm sau, Khải Tinh lấy lí do việc hủy hợp đồng còn vài điều khoản cần bổ sung để hẹn Lâm Yên và Triệu Hồng Lăng đến công ty.

Trong phòng làm việc của Cao Chí Uy, thư kí của gã đang cực kì nhiệt tình bắt chuyện với Lâm Yên và Triệu Hồng Lăng, thậm chí còn pha trà rót nước cho hai người.

So với cái thái độ lên mặt lúc đuổi bọn họ ra khỏi công ty thì thái độ của Cao Chí Uy cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Lâm Yên ngồi đi, chị Lăng cũng ngồi đi, nếm thử trà búp Long Tĩnh thượng hạng của tôi này!” Cao Chí Uy niềm nở nói.

An Thiên Thiên đứng một bên cũng dần lại sự bất mãn, ân cần nói: “Mấy ngày trước mọi người cãi nhau thành ra thế này thật ra trong lòng anh Uy cũng cảm thấy không dễ chịu gì.

Có điều, chúng ta đều là người một nhà, có cãi vã đổi câu cũng là chuyện bình thường mà.

Cùng làm việc với nhau bao năm dưới một mái nhà, nói thế nào thì trong nhà vẫn là tốt nhất.” Cao Chí Uy cũng phụ họa theo: “Thiển Thiển nói không sai, hai người thân là con gái mà phải đơn thương độc mã chiến đấu bên ngoài như vậy thật vất vả.

Hay là hai người về lại công ty đi, điều kiện thế nào chúng ta đều có thể bàn bạc!” Lâm Yên và Triệu Hồng Lăng liếc mắt nhìn nhau, tình hình không khác những gì bọn họ dự đoán cho lắm, quả nhiên Cao Chí Uy muốn lôi kéo bọn họ về lại công ty.

Lâm Yên ngồi dựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Ồ, thế Giám đốc Cao định cho bọn tôi đãi ngộ gì đây?” Cao Chí Uy nghe vậy lập tức cười nói: “Chỉ cần hai người chịu quay lại công ty, kí hợp đồng với công ty một lần nữa thì Lâm Yên có thể trở thành nghệ sĩ dưới tay Giám đốc kinh doanh quản lý nghệ sĩ của công ty là tôi.

Còn chị Lăng thì vẫn như chúng ta đã nói từ trước, chị có thể làm trợ lý của tôi, nhưng tiền lương tăng gấp đôi lúc trước!” Lâm Yên nghe cái giọng điệu như thể cô và Triệu Hồng Lăng chiếm được lợi lớn như vậy thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Miệng nói là muốn bàn bạc với bọn cô nhưng ngay cả một chút xíu xiu thành ý cũng không có.

Triệu Hồng Lăng nghe Cao Chí Uy nói vậy cũng trầm mặt: “Đây là ý của Đỗ tổng?” Cao ChíUy nghe vậy thì thấy hơi không vui: “Bộ phận quản lý nghệ sĩ của công ty là do tối phụ trách, ý của tôi chính là ý của Đỗ tổng!” Lâm Yên chậc lưỡi, Đỗ Bằng Thịnh đúng là một kẻ mù.

Khải Tinh vừa mới giao vào tay Cao Chí Uy được vài ngày đã bị gã làm cho nát bấy, oán thán dậy trời vậy mà Đỗ Bằng Thịnh vẫn còn giao mọi chuyện cho gã phụ trách.

Vốn dĩ còn tưởng rằng lần này Đỗ Bằng Thịnh sẽ sáng mắt ra một chút, đích thân đứng ra mời họ quay về, nhưng không ngờ vì chút thể diện mà ông ta còn chẳng thèm lộ mặt, vẫn ra cái dáng ta đây hơn người như lúc trước.

Nhưng cũng khó trách vì sao ông ta lại không kiêng nể gì như vậy, vì tình huống của họ hiện tại thực sự không được tốt cho lắm.

Tuy Lâm Yên gần đây được tiếng nhưng tai tiếng lúc trước của cô đã cắm rễ quá sâu, về cơ bản thì những công ty lớn không dám nhận Lâm Yên, mà các công ty nhỏ cũng chỉ dám đứng nhìn.

Hai người bọn cô muốn kí hợp đồng một lần nữa thì không có nhiều lựa chọn.

Đám người Cao Chí Uy cho là cô và Triệu Hồng Lăng không có chỗ đi cho nên mới tỏ vẻ hào phóng bố thí như vậy.

Triệu Hồng Lăng xem xét thái độ của Cao Chí Uy, tự biết họ không cần phải nói thêm gì nữa: “Xin lỗi Giám đốc Cao, chúng tôi không thể đồng ý với những điều kiện anh đưa ra.”