bọn họ vẫn mắng chửi cô như thế à?” Lâm Yên gãi đầu: “Thật ra nhiều người cũng chỉ hóng hớt mà thôi, bảo gì làm nấy, a dua chửi hòa, quên là được rồi...” “Cao Chí Uy...
là cấp trên ở công ty cũ cô sao?” Bùi Duật Thành nhìn một cái tên trên màn hình, hỏi.
Vị đại lão cấp thế giới trước mắt cô thể mà lại định can thiệp vào một chuyện nho nhỏ của một nghệ sĩ nho nhỏ thuộc một tổ nho nhỏ trong một chi nhánh công ty nho nho...
chuyện này thật sự khiến Lâm Yên không dám tin.
Cô liền nói: “Đúng thế, gã ta chính là người thế chỗ của chị Lăng, sau đó tôi với chị Lăng rời khỏi công ty.
Đại khái là thấy tôi đột nhiên nổi cho nên gã muốn kéo tôi về lại công ty.
Nhưng hiện giờ tôi đã là người dưới trướng của ngài cho nên hiển nhiên không thể đồng ý rồi, gã muốn ép tôi cho nên mới làm như vậy.” Bùi Duật Thành nghe được câu “hiện giờ tôi là người dưới trướng của ngài” thì khẽ nhếch miệng một cái, anh nói: “Vậy cô định giải quyết như thế nào?” Lâm Yên trả lời: “Thật ra chuyện này muốn làm sáng tỏ thì rất dễ, dù sao tôi cũng đã kí hợp đồng với Đỉnh Phong rồi.
Đỉnh Phong là công ty trâu bò nhất trong cái giới này rồi thì sao tôi lại muốn quay trở lại một công ty nhỏ xíu như Khải Tinh chứ, thậm chí còn không tiếc giá nào đi hiến thân cho một giám đốc? Chuyện này nghe thôi đã thấy vô lý rồi, cho nên chỉ cần Đình Phong đứng ra thông báo là tôi đã kí hợp đồng với Đỉnh Phong thì tất cả những lời bịa đặt này sẽ tự động sụp đổ!”
Bùi Duật Thành kiên nhẫn nghe Lâm Yên nói hết, sau đó hỏi: “Cần tôi giúp cô không?” Lâm Yên: “Hả? Giúp cái gì cơ?” Bùi Duật Thành: “Thông báo.” “Phụt...
khụ khụ khụ...” Lâm Yên suýt nữa bị một miếng cơm làm cho nghẹn chết.
Đùa cái gì thế hả?!! Để Bùi Duật Thành đứng ra thông báo giúp cô? Thông báo kiểu gì được? Chẳng lẽ dùng tài khoản Weibo đã được xác thực “Bùi Duật Thành - CEO Tập đoàn JM” để thông báo sao? Vậy thì cả giới giải trí này sẽ chấn động mất thôi! Lâm Yên cuống quýt xua tay: “Không cần không cần! Ngàn vạn lần đừng!” “Sao vậy?” Bùi Duật Thành nhướng mày.
Sao à...
Chẳng lẽ anh không hề cảm thấy đang làm to vấn đề sao? Lâm Yên bất đắc dĩ trả lời: “Chuyện này...
tôi làm thế nào để giải thích cho ngài đây...” Thế này là dùng dao mổ trâu để giết heo á! Thế nhưng dùng “dao mổ trâu” để hình dung về đại lão thì thật sự không phù hợp một tí nào...
Thế là Lâm Yên vắt hết óc mới có thể nặn ra được một câu: “Cái này nó giống như lấy đạo Thanh Long Yển Nguyệt để thái rau, vung kiếm Ỷ Thiên để gọt táo, dùng Ngọc Tỷ để đập hạt óc chó...
Có hình dung thể nào cũng không phù hợp không xứng tầm.
Cho dù ngài muốn giúp tôi thì tôi cũng không nỡ làm ngài nhọc lòng.”
Bùi Duật Thành nghe cô hình dung như vậy thì cúi đầu cười khẽ một tiếng, nói: “Miệng của cô bổi mật sao?” Lâm Yên vô cùng thành khẩn nói: “Không có! Tuyệt đối không có! Tôi đang nói những lời tận sâu trong tim, từ lục phủ ngũ tạng!” Bùi Duật Thành nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô một cách chăm chủ, sau đó đột nhiên cúi người, kề sát vào cô.
Cuối cùng, dưới ánh mắt sững sờ của Lâm Yên, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe miệng cô.
Tiếp đó, một giọng nam khàn khàn vang lên: “Rõ ràng là rất ngọt.”
Lâm Yên: “...”