Lâm Yên trừng Bùi Vũ Đường, nói: “Cảm động cái con khỉ ấy, cậu có bản lĩnh thì ngày nào cũng về nhà ăn cơm với anh trai của cậu đi!” Bùi Vũ Đường cười khan một tiếng, nói: “Cái này không ổn lắm đâu, dù gì con cũng là một người bỏ nhà ra đi mà, làm vậy đâu có được.
Nhưng mà, con thấy anh hai con đủ tiêu chuẩn nha!” Bùi Nam Nhứ không ngờ mình lại bị em trai ruột bán đúng như vậy, sắc mặt có vẻ khó đỡ.
Anh ta đang định nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Bùi Duật Thành đã về.
Lâm Yên vội vàng đi ra nghênh đón, cô vừa nhận lấy áo khoác của Bùi Duật Thành vừa hỏi han: “Hôm nay ngài tan làm sớm vậy sao?” “Ừ, chuyện của cô đã giải quyết xong rồi à?” Bùi Duật Thành vừa trả lời vừa tự nhiên cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán Lâm Yên.
Lâm Yên hoàn toàn ngây ngốc: “...” Thế này...
thế này thật sự rất giống giống một đôi vợ chồng mới cưới...
Chồng đi làm về sẽ hôn vợ mình...
Lâm Yên bị suy nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, cô nhanh chóng tỏ ra không có vấn đề gì rồi cố gắng tự bình tĩnh lại, nói: “Vâng...
vâng ạ, không ngờ ông chủ của Đỉnh Phong lại đích thân đứng ra nói đỡ cho tôi.
Còn có ảnh để Bùi nữa, anh ấy cũng giúp nói rõ tình hình với các phóng viên.” Bùi Duật Thành gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” Lâm Yên nhìn thái độ như đã đoán trước được tất cả của Bùi Duật Thành thì vô thức liếc nhìn anh: “Khụ...
ngài Bùi này, chẳng lẽ đây là do...
ngài sắp xếp?” Bùi Nam Nhứ nghe được cuộc đối thoại của hai người họ bèn đứng ra giải thích: “Đúng là anh cả có giao cho tôi, vừa hay lúc đó tôi cũng có mặt cho nên bảo Sở tổng ra mặt với tôi luôn.” Lâm Yên: “Đúng thật cơ à...”
“Sao? Không hài lòng à?” Bùi Duật Thành mỉm cười, “Không phải cô thấy nếu để tôi ra mặt thì phô trương quá sao?” Lâm Yên: “...”.
Vậy nên anh mới tri kỷ mà “hạ thấp xuống” một chút giúp cô sao? Thế nhưng như vậy vẫn là quá phô trương có được không? Đâu có một nghệ sĩ nhỏ nào được ông chủ của mình đứng ra thông báo chứ, huống hồ Bùi Nam Nhứ còn là nghệ sĩ hàng đầu của giới giải trí!
Thôi được rồi...
đối với đại lão mà nói thì trong mắt anh như thế này đã coi như là rất hạ mình rồi.
“Không có...
hài lòng...
rất hài lòng.” Lâm Yên chỉ có thể yếu ớt nói, “Cảm ơn ngài! Thật sự rất cảm ơn ngài!” Bùi Duật Thành nghe Lâm Yên cứ luôn miệng gọi mình là “ngài” mãi như thế thì nheo mắt lại: “Cách xưng hô của cô Lâm với tôi hình như vẫn luôn rất xa cách...” Lâm Yên nghe vậy liền sửng sốt, hình như đúng là vậy, từ trước đến nay cô luôn gọi Bùi Duật Thành là “ngài”.
Bùi Vũ Đường ở một bên vừa gặm táo vừa nói: “Đúng đấy, chuyện này em đã muốn nói từ lâu rồi, cách xưng hô của hai người thật sự quá kỳ lạ!” Lâm Yên liền quăng Bùi Vũ Đường một cái lườm, cô gái đầu gãi tại nói với Bùi Duật Thành: “Cái này...
là do tôi quen rồi, trong chốc lát không thay đổi được...
Gọi ngài bằng tên...
cảm thấy cứ như đang bất kính với ngài.” Lâm Yên trả lời, vô thức lại dùng thêm một tiếng “ngài”.