em có đang nằm mơ không?” Tùy Kỳ Thiệu Nguyên có có số điện thoại của Lâm Yên nhưng chưa bao giờ dám gọi đến.
Đối với Kỳ Thiệu Nguyên, Lâm Yên giống như một thần tượng cao cấp chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám lại gần.
“Lão Đại, là Lão Đại thật sao? Em không có nằm mơ đúng không!” “Lão Đại, Lão Đại nói gì đi chứ!” “Lão Đại...” “Cậu...
bình tĩnh trước lại được không?” Lâm Yên chán nản nói.
“Được ạ, Lão Đại đợi em vài phút...
mà Lão Đại đừng có cúp máy nhé.” Một lúc sau, Kỳ Thiệu Nguyên mới bình tĩnh nói được: “Em có thể gặp Lão Đại không? Em có chuyện cực kì khẩn cấp muốn báo cáo với Lão Đại!!!” Lâm Yên liếc mắt nhìn đống đồ ăn nước uống còn bày trên bàn, lúc nãy cô và ZH1 chỉ ngồi bàn luận chuyện bữa tiệc rượu cá nhân kia nên không hề động tới mấy thứ này.
“Tôi đang ở quán cafe Lộc Đỉnh ở thành Bắc, cậu qua đi tôi mời cậu cafe...” Lâm Yên nhìn đống đồ ngọt trên bàn: “Cả đồ ngọt nữa...” “Wow! Thật ạ? Trời ạ, nếu như đây là mơ xin cho em đừng bao giờ tỉnh lại! Lão Đại chờ em một chút, em đến ngay đây!” Lần trước Kỳ Thiệu Nguyên đã giúp cô chuyện không nhỏ, bàn đồ ăn này...
coi như mượn hoa hiến Phật đi.
Kỳ Thiệu Nguyên cúp máy, không bao lâu sau đã thấy cậu ta hấp tấp đẩy cửa đi vào phòng.
“Lão Đại!” Thấy Lâm Yên, vẻ mặt của Kỳ Thiệu Nguyên hưng phấn giống như một đứa trẻ.
“Ngồi đi.” Lâm Yên chỉ vào một chiếc ghế trống.
“Lão Đại gọi nhiều đồ thể này lãng phí quá, lại còn bao một phòng riêng nữa...
Lão Đại, hóa ra Lão Đại chiều fan như vậy sao?” Kỳ Thiệu Nguyên vừa ngồi xuống liền nhìn Lâm Yên một cách đắm đuối.
“À...
cảm ơn cậu lần trước đã giúp tôi.” Lâm Yên nhìn Kỳ Thiệu Nguyên, nói.
Nếu không nhờ Kỳ Thiệu Nguyên thì lớp ngụy trang của cô đã rơi từ lâu rồi.
“Lão Đại nói gì vậy, em là fan trung thành của Lão Đại, là fan hâm mộ số một nên đương nhiên biết tính của Lão Đại rồi.
Lão Đại chưa bao giờ để lộ mặt cũng như nhận phỏng vấn của báo chí...
Hơn nữa chuyện lần trước cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không có gì đáng nói!” Lúc Kỳ Thiệu Nguyên đối mặt với Lâm Yên thì hoàn toàn khác biệt khi đối mặt với Vệ Từ Phong.
Trước mặt Lâm Yên, một người trưởng thành có nội hàm với những lời nói độc địa đã biến thành một đứa nhỏ tay chân luống cuống.
“À, em muốn nói cho Lão Đại một chuyện kinh thiên động địa!” Lúc này, vẻ kích động trên mặt Kỳ Thiệu Nguyên đã biến mất, thay vào đó là vẻ phẫn nộ, “Lão Đại có biết không, có một con rùa tạp chủng khốn kiếp ăn gan hùm mật gấu giả mạo Lão Đại đấy!”
Nghe Kỳ Thiệu Nguyên nói vậy, Lâm Yên không khỏi sững sờ.
Vừa rồi Kỳ Thiệu Nguyên nói có chuyện hết sức khẩn cấp muốn báo cho cô, không ngờ cũng lại là chuyện về kẻ giả mạo kia.
Cô không nhịn được quan sát Kỳ Thiệu Nguyên thêm mấy lần.
Lúc mới đầu cô vẫn cho rằng Kỳ Thiệu Nguyên là một nhân viên số liệu bình thường, thế nhưng không lâu sau đó cô lại phát hiện Kỳ Thiệu Nguyên vào cùng một phòng xem VIP với Vệ Từ Phong...
Sợ rằng thân phận của vị nhân viên số liệu này cũng không đơn giản.