Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 446: Nợ cô cả tỉ




Không bao lâu sau, Bùi Vũ Đường hưng phấn chạy lên phòng Lâm Yên.

“Chị dâu đã ăn sáng chưa?” Bùi Vũ Đường ngồi lên ghế trong phòng, thấy Lâm Yên vừa mới rửa mặt xong đi ra liền hỏi.

Lâm Yên lắc đầu đáp: “Cậu đoán xem.” “Cái này...

không quan trọng.” Bùi Vũ Đường cười nói.

Câu trả lời của cậu ta khiến Lâm Yên lại càng chẳng hiểu ra sao, cái thằng nhóc ngứa đòn này hỏi cô đã ăn sáng chưa để làm cái gì? “Chị dâu biết không, hôm qua em đã nhận được tin Yeva thật sự đã tới nước Z.

Có vài vị có địa vị trong giới đều đã gặp Yeva, có người nói cô ấy rất đẹp và ngầu!” Bùi Vũ Đường kích động nhìn Lâm Yên, nói.

“Đã có thời gian tổ chức tiệc chưa?” Lâm Yên hỏi.

Bùi Vũ Đường lắc đầu, đáp: “Tạm thời chưa có, nhưng mà trong mấy ngày tới chắc chắn sẽ có thôi.

Mà mấy đội xe hàng đầu trong nước cũng tham gia, nghe nói bọn họ muốn học hỏi Yeva nên tính đua một vòng, chẳng biết đội xe nào sẽ may mắn đây.” Kì thực, Lâm Yên vẫn không nghĩ ra tại sao lại có người giả mạo cô, hơn nữa giả mạo như vậy là vì mục đích gì.

“Không mất gì sao?” Lâm Yên tùy ý hỏi.

“Làm gì có chuyện không mất gì chứ.

Lần này mới được Yeva tới làm khách thôi mà đã là giá trên trời rồi, còn muốn đua cùng với Yeva thì em đoán cái giá cũng ở mức trên trời luôn!” Bùi Vũ Đường ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với cô.

Cậu ta nói xong nhìn sang Lâm Yên liền giật mình hoảng sợ.

Lúc này, trên trán Lâm Yên đã nổi đầy gân xanh, hai mắt như muốn phun ra lửa.

“Chị...

chị dâu?” Bùi Vũ Đường hoàn toàn ngây dại, nhìn dáng vẻ của Lâm Yên bây giờ giống như có ai đó nợ cô cả tỉ.

Lúc trước Lâm Yên chỉ có chút phản cảm với kẻ giả mạo mình chứ không hề tức giận.

Thế nhưng, giờ cái tên hàng giả kia giả mạo cô để kiếm tiền, lại còn kiếm cái giá trên trời! Chuyện này tuyệt đối không thể nhịn!

Người thật còn đang nghèo kiết xác mà hàng giả lại kiếm bộn tiền! Thiên lý ở đâu! “À, không có việc gì.” Lâm Yên nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình rồi cười với Bùi Vũ Đường.

Chẳng biết tại sao mà Bùi Vũ Đường cứ cảm thấy nụ cười trên mặt Lâm Yên kỳ cục thế nào đó.

“Đúng rồi.” Đột nhiên Lâm Yên đổi giọng, hỏi: “Cậu hiểu biết về những đội xe trong nước bao nhiêu, có biết tay đua xe nào có trình độ tốt nhưng lăn lộn cực kì kém, giá lại rẻ hay không?” “Hả?” Bùi Vũ Đường không hiểu những lời Lâm Yên đang nói có ý gì.

Cái gì gọi là tay đua xe có trình độ tốt nhưng lăn lộn trong giới cực kì kém? Bùi Vũ Đường ngẫm nghĩ một lúc, sau đó sáng ngời hai mắt nói: “Chị dâu! Thật sự có người như vậy đấy!”

“Là ai, là ai, là ai?” Lâm Yên tò mò hỏi.

“Là chị đó!” Bùi Vũ Đường nghiêm túc nhìn Lâm Yên, “Chị dâu, chị nhìn mà xem, trình độ đua xe của chị cực kì tốt nhưng lăn lộn cực kì kém, cứ mãi ở cái độ xe có trình độ thấp như đội xe nhà họ Hạ.” Bùi Vũ Đường phát hiện những gì Lâm Yên vừa nói cứ như đang miêu tả chính bản thân cô.

“Biến đi!” Lâm Yên quăng cho Bùi Vũ Đường một ánh mắt xem thường.