Bùi Vũ Đường trầm mặc một lúc, sau đó nhíu mày nhìn cô: “Chị nghiêm túc à?” Chiều mộ tay đua cho đội xe nhà họ Hạ, lại còn phải là tay đua có thực lực! Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hình như Lâm Yên vừa mới nói còn phải giá rẻ! Nếu những lời này không phải phát ra từ miệng Lâm Yên thì chỉ sợ Bùi Vũ Đường đã ôm bụng cười to, trò đùa này thật sự buồn cười quá đi mất.
Chưa nói đến chuyện đội xe nhà họ Hạ là một đội xe nát đến không thể nát hơn, còn chẳng thắng nổi những đội xe cùng bậc sơ cấp khác thì làm sao có thể tuyển được tay đua xe có trình độ: Cứ coi như có người đồng ý đi nữa thì cũng sẽ là những người không có thực lực.
Kể cả người có thực lực nguyện ý đi nữa thì họ sẽ chịu mức lương thấp sao? Mấy năm nay, tiền lương cho những tay đua bình thường đều đã rất cao rồi có được không? “Nghiêm túc nào.” Lâm Yên nói.
“Dạ, chị dâu!” Bùi Vũ Đường cố nín cười, tỏ ra tương đối nghiêm túc nói, “Không có ạ.” Lâm Yên: “...” “Chị dâu, nếu chị biết có ai như vậy thì nhớ nói cho em biết, em kéo họ về đội của em.” Bùi Vũ Đường nói.
Đùa gì vậy chứ, đội xe của cậu ta còn đang sống dở chết dở có được không? Một tay đua chuyên nghiệp có trình độ sao? Ở đâu? Cậu ta cũng muốn! Bùi Vũ Đường đột nhiên chuyển tầm mắt lên người Lâm Yên, hai mắt sáng lập lòe: “Chị Yên! Chị dâu...
à không, ba ơi! Ba tới đội xe của con đi mà!!!” Lâm Yên nhìn Bùi Vũ Đường bằng nửa con mắt: “Tôi từ chối.” “Chị dâu, đội xe nhà họ Hạ thì có tiền đồ gì chứ? Em trả lương chị cao gấp ba lần....
À không, năm lần! Chị có muốn tới đội xe của em không?!” Bùi Vũ Đường liến thoắng nói.
Nếu không phải Lâm Yên nhắc đến chuyện này thì suýt nữa cậu ta đã quên mất bên cạnh mình còn có một vị đại thần như thế này, không đào vào túi là trái ý trời! Lâm Yên đỡ trán, cô đúng là không nên hỏi Bùi Vũ Đường mấy vấn đề này mà.
Đội xe của Bùi Vũ Đường chưa chắc đã mạnh hơn đội xe nhà họ Hạ bao nhiêu, nểu ném hai đội xe này vào đường đua chạy thi một vòng thì hoàn toàn có thể gọi là hai con gà rù đánh nhau.
Nhưng có hai điểm mà đội xe của nhà họ Hạ không thể so được với đội xe của Bùi Vũ Đường, đó là không cần đau đầu về chuyện tài chính và càng không sợ đội xe của mình sẽ giải tán.
Có điều, luận về thực lực trên đường đua thì không biết “ai hơn ai”.
Đội xe người khác, người ta so nhau ai mạnh hơn.
Đội xe nhà họ Hạ và đội xe của Bùi Vũ Đường thì lại hoàn toàn khác, so ai nát hơn! Nếu bảo cổ gia nhập đội xe của Bùi Vũ Đường thì cô tình nguyện đập đầu tự tử luôn cho rồi.
“Chị dâu, đội xe gà què như đội xe nhà họ Hạ chẳng thà giải tán đi cho rồi.
Lần trước thắng WW nói trắng ra là chẳng có liên quan gì tới bọn họ cả, tất cả đều nhờ một tay chị kéo bọn họ.
Đội xe nhà họ quá nát, chị dâu cứ ở lại đó mà không cảm thấy ấm ức sao?”
Thế nhưng Lâm Yên lại trả lời lại một câu khiến tâm lý của Bùi Vũ Đường bị đả kích trầm trọng.
Cô nhìn Bùi Vũ Đường, nói: “Thành tích hai tháng qua của đội xe của cậu là tham gia mười hai lần thì bại cả mười hai lần.
Thành tích của đội xe nhà họ Hạ trừ lần thắng WW là lên đường đua mười hai lần, thua mười thắng hai.
Nếu tôi nhớ không lầm thì đội mà đội xe nhà họ Hạ thắng có cả đội xe của cậu.
Tôi có xem trận đấu đó rồi, đánh tới đánh lui, vô cùng đặc sắc!”