Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 449: “sửa” nhà dột




Lâm Yên lấy thân phận người tham quan ngây người ở D1 cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tiếp xúc với một vài tay đua trẻ tuổi và bắt đầu buông lời mật ngọt mời gọi.

Nhưng hiển nhiên là quá trình đào góc tường này không quá thành công, hầu hết những kẻ mà Lâm Yên có ý đồ muốn đào đi đều nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ đần.

Cuối cùng Lâm Yên chỉ có thể ỉu xìu đi về nhà ăn cơm tối.

Mặc dù ra quân bất lợi nhưng đây hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô.

Nếu như có thể dễ dàng cướp được một tay đua có thực lực từ đội xe hàng đầu như thế này mới là ảo tưởng.

Mà quan trọng nhất nữa là nhà họ Hạ và Lâm Yên không có tiền, nói là cướp người cho sang mồm chứ nói thẳng ra là Lâm Yên đang há mồm chờ sung.

Cô không cho họ cái gì, chỉ vẽ một cái bánh mì ảo tưởng cực lớn cho nên mọi người mới nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ ấy.

Thế nhưng nếu như người đi đào người là Yeva thì đừng nói đến tiền lương, sợ rằng đến tay đua đứng đầu trong nước cũng cam lòng bán mình không cho Lâm Yên, cầu xin Lâm Yên cho phép gia nhập đội xe nhà họ Hạ ấy chứ.

Ngày hôm sau, Lâm Yên lại tới một đội xe khác, thế nhưng kết quả cũng không khác lần trước mà mấy.

Hai ngày liên tục không có thu hoạch gì, Lâm Yên chỉ có thể bình tĩnh xem xét lại đối sách.

Đúng là hiện giờ cô không thể đưa ra bất cứ thứ gì sức thuyết phục, thế nên chỉ có thể đổi một cách suy nghĩ khác.

Có lẽ cô không nên tới những đội xe có tiếng tăm kia để cướp người, ví dụ như cô nên đi tìm mấy đội xe mới nổi nhưng có tiềm lực...

Ngày thứ ba.

Lâm Yên đi tới tổng bộ của đội xe Fire.

Vốn dĩ cố định dựa theo kế hoạch hai ngày trước, tiếp tục đóng giả khách tham quan để quan sát.

Kết quả...

đội xe Fire không cho phép khách tới tham quan.

Cái quái gì vậy? Sao lần nào đến cái của cô cũng không vào được! Đúng lúc Lâm Yên định rời đi thì một cậu thanh niên nhỏ tuổi ăn mặc sạch sẽ, dáng vẻ hơi ngại ngùng đang ngồi bên ngoài tổng bộ của Fire, thi thoảng lại lén lút quan sát Lâm Yên.

Khi cậu thanh niên quan sát cô thì Lâm Yên cũng chú ý tới cậu ta.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu thanh niên liền nhanh chóng quay đi đồng thời cúi thấp đầu xuống.

Cậu chàng này không lớn lắm, căng nhất là hai mươi tuổi, chắc là mới ra trường.

“Chị...

chị là nhân viên của Fire sao..” Khi Lâm Yên chuẩn bị rời đi, cậu thanh niên đột nhiên lên tiếng hỏi.

Lâm Yên liếc mắt nhìn cậu ta rồi lắc đầu, nói: “Không phải.” “Ồ...

vậy chị cũng đến nộp hồ sơ sao?” Có vẻ cậu ta có chút tò mò về Lâm Yên.

“Cũng đến nộp hồ sơ?” Lâm Yên đi tới bên cạnh cậu ta rồi cười nói, “Cậu tới nộp đơn cho Fire?” “Vâng ạ.” Cậu thanh niên gật đầu, “Nhưng mà em vừa bị từ chối rồi.” “Cậu tới nộp đơn cho vị trí nào?” Lâm Yên hỏi.

“Là...

là tay đua ạ.” Cậu ta lí nhí nói.

“Tay đua?” Lâm Yên sửng sốt, đứa bé này tới nộp hồ sơ làm tay đua xe cho Fire? Nhưng mà tính tình nhút nhát thế này, hình như không phù hợp với bộ môn thể thao tốc độ nhanh này thì phải.

Nếu như cậu ta không nói thì Lâm Yên còn tưởng rằng cậu ta ứng tuyển cho một vị trí bình thường nào đó.

Hơn nữa, đội xe Fire tuy là một đội xe mới nổi nhưng yêu cầu của họ đối với tay đua cũng vô cùng nghiêm khắc, nếu không có danh tiếng hoặc thực lực thì bọn họ sẽ không nhận.