Nếu vừa rồi Mạc Thư Vân không nhắc đến thì suýt nữa cô quên mất còn có cậu ta ở đây.
Đứa nhỏ này thật sự không có chút cảm giác tồn tại nào, nếu không nhờ khí chất của cậu ta khá đặc biệt, ngoại hình tương đối xuất chúng thì ném cậu ta vào biển người cũng chưa chắc đã tìm ra.
“Ừ, thử một chút đi, tôi cũng muốn xem xem trình độ của cậu bạn nhỏ này thế nào.” Hạ Định Khôn cười.
Nghe Hạ Định Khôn nói như vậy, Vân Hiên có vẻ hơi khẩn trương.
Lâm Yên nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta một cái, ý bảo không cần phải lo lắng.
Mạc Thư Vân lái xe đưa mọi người tới sân tập luyện của nhà họ Hạ tối qua.
Đến nơi, Mạc Thư Vân nói: “Hai người đi chọn xe rồi tự chuẩn bị đi, khi nào bắt đầu được thì báo tôi.” “Đội trưởng Mạc có đua không?” Hạ Nhạc Phong hỏi.
“Tôi đua cái gì, tôi phải xem hai người đua mà.” Mạc Thư Vân thở dài, có cảm giác đứa nhỏ này không được thông minh lắm.
“Em sẽ cố gắng ạ!” Hạ Nhạc Phong nói xong lập tức quay người rời đi.
“Thái độ rất tốt.” Mạc Thư Vân khẽ gật đầu.
Loại người ngán ngẩm nhất chính là loại người giống như Hạ Minh Khải, đã không có thực lực lại còn tự cao tự đại, không tự biết thân biết phận.
Nếu gã còn không tự biết mình là ai thì trình độ đua xe cả đời này sẽ không khá lên được.
Hạ Nhạc Phong thì ngược lại, tuy Lâm Yên nói trình độ của cậu ta cực kì kém nhưng ít nhất thái độ còn tốt, cũng tự biết trình độ bản thân mình ở đâu cho nên vẫn còn có khả năng khá lên.
“Vân Hiên không chọn xe sao?” Một lát sau, Lâm Yên thấy Vân Hiên vẫn đang đứng cạnh mình liền tò mò hỏi.
“Chị..” Vân Hiển nhìn cô nói, “Đêm qua em đã quan sát rồi...
toàn bộ xe ở đây...
ngoại trừ xe của Hạ Minh Khải ra thì mấy chiếc xe khác đều như nhau, chẳng có gì khác biệt cả, cho nên em sao cũng được.” Lâm Yên không ngờ Vân Hiên lại có khả năng quan sát tỉ mỉ như vậy.
Ngay lần đầu tiên tiếp xúc với sân tập luyện của đội xe nhà họ Hạ mà đã có thể ghi nhớ tình trạng của từng chiếc xe.
Chừng mười lăm phút sau, Vân Hiển cùng với Hạ Nhạc Phong đều đã chuẩn bị xong.
Hạ Nhạc Phong dòng xe của Hạ Minh Khải, Vân Hiển thì tìm đại một chiếc xe khác.
“Chuẩn bị xong chưa?” Hạ Định Khôn hỏi.
“Ông nội, OK!” Hạ Nhạc Phong nói.
“Sẵn sàng bất cứ lúc nào ạ.” Vân Hiên đáp.
“Chờ đã.” Lâm Yên mở cửa xe của Vân Hiên rồi ngồi vào ghế phó lái, “Tôi đi theo.” “Chị...
em...
lái rất nhanh...
chị sẽ buồn nôn đấy...” Thấy Lâm Yên ngồi vào xe, Vân Hiên tốt bụng nhắc nhở một câu.
Lâm Yên: “...”
Đừng nói đến đua xe, cho dù là tốc độ đạn bay, tàu ngầm, máy cày hay gì đó cô cũng không nôn.
“Không sao.” Lâm Yên đáp.
“V...vậy em lái chậm một chút...
được không?” Vân Hiên tiếp tục nói.
“Không cần.” Lâm Yên lắc đầu, “Cứ bày hết thực lực của em ra, bình thường em lái thể nào thì cứ làm như thế.
Không cần cố tình chạy chậm lại, cũng không cần cố ép bản thân lái quá nhanh.
Chị muốn em đua ở trong trạng thái bình thường, hiểu không?” “Được ạ...
chị, em hiểu.” Vân Hiên ngoan ngoãn đồng ý.
“Chị Yên đừng có như vậy chứ!”.
Hạ Nhạc Phong thấy Lâm Yên lên xe của Vân Hiên thì bất mãn, hạ kính xe xuống, nói: “Chị Yến, chị muốn lên xe thì cũng lên xe của em chứ, em là em trai của chị có được không? Sao lại có thể bất công như thế.
Không được, chị lên xe của Vân Hiển thì em phải đua thế nào đây, chị mau qua đây, lần trước chẳng phải hai chúng ta hợp tác vô cùng vui vẻ sao?”