Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 480: Cô gái hung hãn




“À...

cô gái à, tôi muốn xác định lại một chút.

Cô muốn mua đồng hồ để tặng hay mua chuông để tặng?” Ông chủ tiệm đồng hồ không chắc chắn lắm.

(*) “Chuông” và “đồng hồ” trong tiếng Trung cùng một âm đọc.

Ông ta làm ở đây đã nhiều năm rồi vẫn chưa từng nghe hay thấy ai dùng chuông để làm quà tặng cả.

“Mua chuông, ông không nghe lầm đâu, tôi tặng chuông.” Lâm Yên đáp.

Ông chủ tiệm đồng hồ lập tức quan sát Lâm Yên bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Cô gái trẻ này...

thật lợi hại, cũng thật hung hãn.

“Cô có yêu cầu gì không?” Ông chủ tiếp tục hỏi.

“Thứ nhất là rẻ, thứ hai là phải to, phải nặng.” Lâm Yên đáp.

“Vậy cô mua chuông mới đi! Mấy cái chuông cổ này có giá trị sưu tầm là chính cho nên giá không rẻ, mà chuông mới thì giá cả lại hợp lý hơn đấy.” Ông chủ niềm nở nói.

“Vậy tôi mua chuông mới, rẻ nhất là được.” Lâm Yên cười, nói.

Sau khi thanh toán xong, ông chủ tiệm hỏi Lâm Yên: “Cô gái, cô có cần giao hàng không?” Lâm Yên ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ông cho tôi số, lúc nào cần giao đến tôi sẽ nói cho ông biết trước.” “Được.” Ông chủ kia vui vẻ bằng lòng, “Cô nhớ báo cho tôi biết thời gian và địa điểm trước, tôi sẽ cho người giao tới đúng giờ.”

Bùi Vũ Đường đã ở Vân Gian Thủy Trang đợi Lâm Yên rất lâu, vừa thấy cô trở về là hớn hở chạy bám theo.

Bùi Vũ Đường ngồi trên ghế sofa trong phòng nói: “Chị dâu, thế nào rồi thế nào rồi, quà tặng đã chuẩn bị xong chưa?” Lâm Yên gật đầu, nói: “Tôi đã ra tay thì cậu cứ yên tâm, đã chuẩn bị xong rồi.”

“Có to không?” Bùi Vũ Đường hưng phấn hỏi.

“Yên tâm, đảm bảo to.” Lâm Yên gật đầu.

“Có đủ nặng không?” Bùi Vũ Đường lại hỏi.

“Cực kì nặng.” Lâm Yên đáp.

“Có nội hàm không? Có đủ đặc biệt không?” “Cực kì cực kì đặc biệt, hơn nữa còn có giá trị nghệ thuật nữa! Cậu đem tặng chắc chắn người ta sẽ nói mắt nhìn của cậu là hỏa nhãn kim tinh, không giống người thường.” Lâm Yên nghiêm túc trả lời.

Bùi Vũ Đường hơi nghi ngờ: “Chị dâu...

sao em có cảm giác lời chị nói cứ không đáng tin thế nào ấy nhỉ?” “Sao, cậu không tin tôi?” Lâm Yên nhướng mày, hỏi.

“Không không không! Em cực cực cực kì tin tưởng chị mà! Chị đã nói vậy thì em cũng biết thế, lần này nhờ cả vào chị.” Bùi Vũ Đường cười toe toét.

“Nói vậy còn giống lời con người nói, vì chuyện quà cáp của cậu mà tôi phải chạy đi chạy lại khổ sở lắm đấy.” Lâm Yên nhướng mày nhìn Bùi Vũ Đường.

“Hì hì, chị dâu vất vả rồi...

thế quà đâu ạ? Lấy ra cho em xem với.” “Cậu gấp cái gì? Đã nói là vừa to vừa nặng rồi, chẳng lẽ tôi phải ôm nó kè kè theo người sao?” “Thế rốt cuộc chị đã mua quà gì thế? Chị nói trước cho em biết đi để em còn chuẩn bị tâm lý.” “Gấp cái gì, chờ tới lúc đó đưa đến là cậu sẽ biết thôi.

Bây giờ nói trước thì sao còn có cảm giác bất ngờ nữa.” Lâm Yên mỉm cười.

Bùi Vũ Đường lập tức gật đầu: “Được rồi, vậy quà bao nhiêu tiền để em gửi chị.” Lâm Yên ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Không vội, đồ còn chưa được chuyển tới mà.

Chờ bữa tiệc kia kết thúc, cậu đưa cho tôi cũng được.”