Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 495: Đúng là hết thuốc chữa!




Kỳ Thiệu Nguyên thấy vậy chỉ biết bất lực lắc đầu, cái tên Vệ Từ Phong này lại bắt đầu bị ngải ngu nhập rồi.

Trong mắt Kỳ Thiệu Nguyên, hành vi của Vệ Từ Phong không khác gì đang tự tìm đường chết.

Bây giờ cậu ta càng thỏa mãn bao nhiêu thì cải nghiệp sau này phải trả càng lớn.

Nhỡ đâu một ngày nào đó, Vệ Từ Phong biết được Lâm Yên chính là Lão Đại thì chẳng biết cậu ta có hối hận đến mức đập đầu tự tử luôn cho xong chuyện không? “Lâm Yên, tôi nói cho cô biết, mặc kệ ai mời cô đến, nhưng nếu cô dám làm bậy thì tôi sẽ cho cô biết tay.” Vệ Từ Phong ác độc nói với Lâm Yên.

“Tiểu Phong Tử!” Kỳ Thiệu Nguyên bước lên, lạnh lùng nói với Vệ Từ Phong, “Cậu đủ chưa, người ta đã không trêu đến cậu rồi cậu còn muốn phát điên cái gì?” Vệ Từ Phong sửng sốt nhìn Kỳ Thiệu Nguyên.

Trong mắt Vệ Từ Phong, những chuyện Kỳ Thiệu Nguyên làm hôm nay cực kì khác thường, cậu ta không hiểu vì sao Kỳ Thiệu Nguyên lại muốn làm như vậy.

Không chỉ mới Lâm Yên tới mà còn bảo vệ Lâm Yên đủ đường, theo lý mà nói thì chuyện này không thể xảy ra được...

“Kỳ Thiệu Nguyên, rốt cuộc cậu bị làm sao thế hả?” Vệ Từ Phong nhíu mày nhìn chằm chằm Kỳ Thiệu Nguyên.

“Tôi bị làm sao? Tôi mới là người phải hỏi cậu bị làm sao ấy!” Kỳ Thiệu Nguyên hỏi ngược lại.

“Cậu...

chắc không phải cậu có một chân với cô ta đấy chứ?” Mặt Vệ Từ Phong đầy vẻ khiếp sợ.

Kỳ Thiệu Nguyên giật khóe miệng, cậu ta cũng muốn lắm...

nhưng mà có thể được sao???

Hơn nữa, tình cảm của cậu ta đối với Lão Đại là tình cảm sùng bái thuần túy không chút tạp chất có được không? Cái gì gọi là có một chân với nhau?

“Đừng có ở đây nói lời vô nghĩa nữa, Lão...

cô Lâm Yên là thần tượng của tôi có được không.

Tôi cực kì thích phim cô ấy đóng, nhất là cái cái vai tên là Lâm...

Lâm...

Lâm Phiên Phiên kia!” Kỳ Thiệu Nguyên cố gắng nhớ lại một cái tên.

Lâm Yên: “...”

“Là Lâm Phiên Nhược.” Lâm Yên sửa lời, Kỳ Thiệu Nguyên này nhìn qua là đã biết đang ăn ốc nói mò rồi.

“À đúng thế, là Lâm Phiên Nhược!” Kỳ Thiệu Nguyên trịnh trọng gật đầu, “Cực kì hay!”

Nhưng mà, làm gì có chuyện Vệ Từ Phong dễ dàng tin mấy lời tào lao của Kỳ Thiệu Nguyên?

“Kỳ Thiệu Nguyên, chẳng phải cậu chưa bao giờ xem phim điện ảnh sao?” Vệ Từ Phong chất vấn.

Trước đây, khi “Kỳ phùng địch thủ” được công chiếu, cậu ta đã tặng vé cho mà tên này đều có đi xem đâu.

“Có sao đâu, lúc trước không xem thì bây giờ xem.

Sau này chỉ cần là phim do cô Lâm Yên đóng thì tôi sẽ đi xem một trăm lần!” Kỳ Thiệu Nguyên nói.

Câu này của Kỳ Thiệu Nguyên càng khiến Vệ Từ Phong thêm nghi ngờ.

Cậu ta quá hiểu con người Kỳ Thiệu Nguyên, cho nên cậu ta lại càng không tin những gì Kỳ Thiệu Nguyên vừa nói.

“Lâm Yên, tôi cảnh cáo cô, cô cách xa tôi cùng với bạn của tôi ra một chút.

Tôi không cần biết cô dùng thủ đoạn gì khiến Kỳ Thiệu Nguyên bảo vệ cô như vậy, nhưng tôi vẫn nói lại một câu, cô đừng có mà khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!” Ánh mắt Vệ Từ Phong lạnh ngắt.

“Đương nhiên là được.” Lâm Yên mỉm cười nhìn Kỳ Thiệu Nguyên, nói: “Đúng không?”

“Không, đương nhiên là không được! Chỉ cần cách xa cậu ta là được rồi!” Kỳ Thiệu Nguyên vội vàng chữa lời.

“Tiểu Phong Tử, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Rồi cậu sẽ phải hối hận, hối hận đến mức muốn đập đầu chết đi cho xong!” Kỳ Thiệu Nguyên hết cách, chỉ có thể nói với Vệ Từ Phong một cách đầy ẩn ý.