Cái gì gọi là bắt chước?
“Lâm Yên, cô vừa mới nói cái gì?” Vệ Từ Phong đột xuất hiện bên cạnh Lâm Yên với gương mặt lạnh bằng.
“Cậu lại làm sao nữa?” Sao cái tên này cứ như âm hồn bất tán, rốt cuộc thì ai mới là người dây dưa ai, liệu cậu ta có thể tự biết vị trí của mình một chút có được không? “Cô vừa mới nói kỹ xảo đường đua của Yeva rất đơn giản?!” Ánh mắt của Vệ Từ Phong hoàn toàn rét lạnh, có vẻ như cậu ta không thể chịu nổi khi thấy thần tượng của mình bị sỉ nhục.
“Khó lắm sao, tôi cũng làm được mà.” Lâm Yên nhún vai nói.
“Cô cũng làm được?” Lâm Yên vừa dứt lời thì Vệ Tử Phong đột nhiên bật cười ha hả như thể đang nghe được câu chuyện tiếu lâm buồn cười nhất trên đời.
“Trời ạ cô Lâm, cô cũng biết chém gió quá nhỉ!” Không đợi Vệ Từ Phong lên tiếng, Kỳ Thiệu Nguyên đứng một bên đã giành nói trước, “Cô cho rằng cô gái kia là ai chứ? Đó là truyền kỳ của giới đua xe đó, thế mà cô lại nói kỹ xảo của cô ấy đơn giản?”
Vệ Từ Phong nhìn Kỳ Thiệu Nguyên, cuối cùng cũng thấy người bạn của mình bình thường một chút.
“Còn nữa, cô nói là cô cũng làm được? Ha ha ha, tôi cười chết mất, cười chết mất! Được được được, cô có bản lĩnh thì thử đi.
Cô có bản lĩnh thì tỉ thí với Lão Đại Yeva của chúng tôi đi.
Cô dám không? Tôi khẳng định là cô dám! Lên đi, lên đi, thi đấu đi!” Kỳ Thiệu Nguyên là lớn.
Lâm Yên: “...”
“Ha, muốn lên đường đua với Lão Đại? Cô ta không có tư cách ấy.” Vệ Từ Phong nói.
“Đúng thế, Tiểu Phong Tử nói rất đúng, đúng là cô ta không có tư cách này nhưng chúng ta nhất định phải để cô ta so tài với Lão Đại.
Để cô ta biết mình cuồng vọng và ngu xuẩn cỡ nào.
Để cô ta biết Lão Đại là một đỉnh núi cao vời vợi không thể vượt qua!” Kỳ Thiệu Nguyên liên mồm nói.
Lúc này, kẻ giả mạo, Lâm Thư Nhã và Hàn Dật Hiên cũng đi tới tìm Vệ Từ Phong, trùng hợp nghe được đoạn đối thoại này.
“Lão Đại...”
Vừa thấy kẻ giả mạo, Vệ Từ Phong lập tức ném sự tức giận với Lâm Yên lên tận chín tầng mây.
“Lão Đại nghe tôi nói trước đã, tôi là fan siêu trung thành của cô, cũng là bạn tốt của Vệ Từ Phong, tôi tên là Kỳ Thiệu Nguyên!” Kỳ Thiệu Nguyên giành nói trước Vệ Từ Phong.
“Xin chào.” Kẻ giả mạo gật đầu.
“Lão Đại biết gì không, vừa rồi có người khinh thường màn biểu diễn của cô đấy, lại còn nói mình cũng làm được.
Thậm chí còn bảo màn biểu diễn của cô rất bình thường, có tiếng mà không có miếng.
Lão Đại, là một fan trung thành của cô, tôi không thể chịu đựng được điều này.
Lão Đại mau so tài với cô ta một trận đi để cho cô ta biết cái gì mới là núi cao thật sự!” Kỳ Thiệu Nguyên nói.
Kẻ giả mạo kia nghe vậy liền quay sang nhìn Lâm Yên, trong đôi mắt lạnh lùng của cô ta chẳng buồn che giấu sự khinh thường, nói: “Lẽ nào, ai muốn thi đấu với tôi thì tôi đều phải đi sao?” “Ồ, Lão Đại nói thế không sai, nhưng tôi cảm thấy có vài người phải cho người ta biết cái gì gọi là lễ độ.
Hơn nữa, Lão Đại muốn thắng cô ta chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?” Kỳ Thiệu Nguyên tiếp tục khích.
“Kỳ thiếu, nếu như vậy thì e rằng một năm bốn mùa cô Yeva đều phải ở trên đường đua đối phó với những kẻ khiêu chiến thế này mất thôi.” Nữ đội trưởng đội xe K1 nói.
“Đùa cái gì vậy, một kẻ ăn hại ở một đội xe nhỏ mà cũng dám bắt Yeva thi đấu với cô ta?” “Ha ha, muốn tạo tiếng đây mà, mà có lên đường đua thật đi nữa thì cô Yeva nhắm mắt cũng có thể hành hạ chết cô ta!” Mấy đội trưởng đồng thời cười nhạo.