Ann Day gật đầu nói: “Đúng vậy Thư Nhã, em không cần phải gánh trách nhiệm cho những sai lầm của cô ta.
Em quá lành rồi, những người chị ác độc như Cô ta chị đã gặp không ít, những người này đều có tâm lý cực kì vặn vẹo, em càng lương thiện, càng nhún nhường thì cô ta lại càng không kiêng nể.
Hôm nay cô ta không chỉ chọc đến em mà còn chọc đến Lão Đại Yeva nữa, cô ta phải trả giá đắt cho những lỗi lầm của cô ta!”
“Nhưng mà để chị ấy nuốt chuông...
chuyện này...” Lâm Thư Nhã tỏ vẻ đau đớn không nỡ.
“Yên tâm, không ai bắt cô ta nuốt hết, có điều nuốt thì vẫn phải nuốt.
Chuyện này em không cần can thiệp vào.” Ann Day nói.
“Thư Nhã, cô Ann Day nói đúng đấy.
Lâm Yên ỷ vào chuyện em hiền lành dễ bắt nạt cho nên vẫn bám riết em không buông.
Em nghe lời Cô Ann Day đi, đừng xen vào nữa.” Hàn Dật Hiên lắc đầu nói với Lâm Thự Nhã.
Lúc này, tuy bề ngoài Lâm Thư Nhã vẫn tỏ ra vô cùng đau khổ nhưng trong đáy mắt lại là ý cười lạnh buốt.
Cô ta nhìn Lâm Yên, rầu rĩ nói: “Chị, coi như em xin chị, chị xin lỗi cô Yeva rồi sau đó đi đi được không? Nếu không được thì để em gánh trách nhiệm này!”
Lâm Thư Nhã cười thầm trong lòng, cô ta chính là muốn làm cho tất cả đều không xuống đài được.
Nếu Lâm Yên đã muốn gây chuyện thì phải làm cho thật to vào, cô ta muốn nhìn xem sau khi thi đấu xong Lâm Yên sẽ nuốt cải chuông kia như thế nào.
Thế nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ được Lâm Yên lại gật đầu đồng ý.
“Được thôi, vậy thì cô nuốt cái chuông kia đi, nuốt xong tôi sẽ đi ngay.” Lâm Yên mỉm cười nhìn Lâm Thư Nhã.
Lâm Thư Nhã nghe xong liền hoàn toàn ngây dại.
Ann Day đứng một bên đột nhiên đứng ra, lạnh lùng nhìn Lâm Yên: “Tôi chưa bao giờ thấy một người chị ác độc như cô, cô không xứng làm chị! Hôm nay cô bắt buộc phải lên đường đua, nếu không lên thì cũng phải nuốt cái chuông kia!”
“Aiz...” Lâm Yên thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ, “Đầu tôi muốn bạc luôn rồi này, bây giờ đã đua được chưa?”
Kỳ Thiệu Nguyên liền bắn tới bên cạnh kẻ giả mạo, sau đó nói với cả Ann Day lẫn cô ta: “Lão Đại mau mau dạy dỗ cô ta đi.
Cô ta chỉ là một đội viên của một đội xe cấp thấp sắp giải tán mà thôi, nghe nói còn là một đội xe gia đình.
Nếu không phải đó là đội xe của nhà cô ta thì ngay cả tư cách làm đội viên cô ta cũng không có, Lão Đại có nhắm mắt cũng thắng được loại người như vậy thôi!”
“Thế à...” Cuối cùng, kẻ giả mạo kia cũng có phản ứng.
“Đúng thế cô Yeva, đó là đội xe của ông ngoại tôi nhưng chưa bao giờ có được thành tích gì, có khả năng sắp phải giải tán.” Lâm Thư Nhã ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
“Tôi biết rồi.” Kẻ giả mạo gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Yên: “Vốn dĩ tôi có thể coi cô như không khí, nhưng hiện tại tôi rất tò mò không biết dạ dày của cô có thể tiêu hóa nổi cái chuông kia không?”