Sư phụ mất tích rất lâu, kể cả mấy sư huynh cũng không liên lạc được, tất cả mọi người đều nói sư phụ đã hoàn toàn giải nghệ sẽ không quay về nữa cho nên cậu ta mới dám đánh liều giúp đỡ cô gái này.
Lúc này Tôn Thước Nhiễm chỉ muốn chết quách đi cho xong! Tuy sư phụ không để ý đến mấy thứ hư danh này, thế nhưng nếu mấy sư huynh biết chuyện thì chắc chắn cậu ta sẽ chết không có chỗ chôn! Muốn trách chỉ có thể trách cậu ta bị sắc đẹp làm cho lú não.
“Tôn Thước Nhiễm...” Kẻ giả mạo thấy Tôn Thước Nhiễm không lên tiếng thì sắc mặt càng thêm bất mãn.
“Cô câm miệng cho tôi!!!” Tôn Thước Nhiễm đột nhiên quát lên, “Kẻ giả mạo này ở đâu chui ra đây? Còn dám giả mạo sư phụ của tôi, muốn chết à?” Sau tiếng hét đầy phẫn nộ của Tôn Thước Nhiễm chính là sự ngơ ngác của tất cả mọi người xung quanh.
Vẻ mặt chờ xem kịch vui của nữ đội trưởng của K1 cũng cứng ngắc lại.
Cái...
cái gì...
Tôn Thước Nhiễm vừa mới nói “Yeva” này là kẻ giả mạo? Lâm Thư Nhã cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cậu Tôn, có phải cậu hiểu nhầm gì rồi không? Vừa rồi lúc gọi video chính cậu còn...” Tôn Thước Nhiễm thấy Lâm Thư Nhã nhắc đến chuyện này thì sắc mặt càng thêm khó coi, cậu ta cẩn thận liếc Lâm Yên một cái, sau đó nuốt nước bọt, giải thích: “Không biết kẻ giả mạo này làm sao lấy được số điện thoại của tôi.
Vừa rồi do trời tối quá nên tôi không nhìn rõ, nếu không phải tôi đích thân qua đây một chuyến thì đã bị cô ta lừa rồi!” Hiển nhiên kẻ giả mạo cũng không ngờ Tôn Thước Nhiễm lại bất ngờ trở mặt, sự hoảng loạn lộ rõ trên gương mặt cô ta: “Tôn Thước Nhiễm! Cậu biết mình đang nói cái gì không?” Tôn Thước Nhiễm lạnh lùng đáp: “Sao, tôi là đồ đệ mà còn có thể nhận nhầm sư phụ của mình được sao?” Mặc dù thành tích của Tôn Thước Nhiễm không tính là cao, thậm chí có thể nói là hạng bét trong đám đồ đệ của Yeva nhưng đối với những người ở đây thì cũng được coi như một đại thần.
Lời của Tôn Thước Nhiễm nói ra tuyệt đối không phải là giả.
“Cô gái này...
thật sự là kẻ giả mạo sao?” Một đội trưởng nào đó của K1 khó tin thì thào.
“Tôn Thước Nhiễm đã nói là giả rồi thì còn là thật được sao? Chắc chắn là giả! Làm sao có chuyện đồ đệ còn nhận nhầm sư phụ của mình chứ?” “Mẹ nó! Thể tức là Lâm Yên nói đúng!” Sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Yên - đang thản nhiên như chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Thế nhưng sao Lâm Yên lại biết được? Sao cô ta có thể xác nhận được cô gái này là kẻ giả mạo? Tôn Thước Nhiễm theo Lâm Yên ra ngoài một chuyển sau đó đột nhiên trở mặt khiến kẻ giả mạo trở tay không kịp.
Những ánh mắt kỳ lạ cùng những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên xung quanh giống như axit từ từ ăn mòn lớp ngụy trang hoa lệ của cô ta.
Bức tường thành được bồi đắp từ sự sùng bái của cái tên Yeva lập tức đổ sụp, lộ ra bộ dạng chật vật đáng thương.
Cô ta nhìn Tôn Thước Nhiễm một lần nữa, mặc dù cô ta không biết cái người tên Lâm Yên đã chuốc cho Tôn Thước Nhiễm bùa mê thuốc lá gì, nhưng cô ta biết kết cục đã không thể nào cứu vãn được nữa rồi.