Dù sao hiện giờ tôi là nghệ sĩ của Đỉnh Phong, có ngài Bùi của Tập đoàn JM làm chỗ dựa thì có là Khải Thắng cũng không phong sát tôi được! Nhưng trong khoảng thời gian này tôi nối nhanh quá, chị Lăng nói nếu còn tiếp tục như vậy sẽ khiến người khác phản cảm cho nên mới có ý để tôi tạm thời không nhận quảng cáo.
Mấy ngày nữa mới chính thức quay lại làm việc...” Bùi Duật Thành nghiêng đầu, yên lặng lắng nghe cô nói nhưng vẫn thi thoảng phụ họa vài câu giống như chuyện Lâm Yên nói không phải là một chuyện nhỏ lặt vặt, mà là chuyện cực kì quan trọng đến mức không thể bỏ qua một chữ.
“Mấy ngày nay có vẻ cô rất bận.” Bùi Duật Thành nói.
Lâm Yên nghe vậy lập tức căng thẳng, cẩn thận nói: “Gần đây tôi sang giúp đỡ đội xe của ông ngoại cho nên hơi bận...” “Có cần giúp gì không?” Bùi Duật Thành hỏi.
Lâm Yên chớp chớp mắt hỏi: “Khụ, ngài Bùi...
có phải ngài rất ghét đua xe không?” Tuy lần trước Bùi Duật Thành có tới xem cô thi đấu, thế nhưng thái độ ghét bỏ bộ môn này của anh vẫn rất rõ ràng cho nên cô khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Bùi Duật Thành nghe vậy cũng không phủ nhận: “Đúng là không thích.” Quả nhiên...
Lâm Yên nuốt nước bọt.
Đúng lúc này Bùi Duật Thành lại nói tiếp: “Nhưng...
yêu ai yêu cả đường đi.” Lâm Yên: “...” Trình Mặc đang lái xe phía trước: “...” Chiếc xe vừa chạy vào biệt thự thì Bùi Duật Thành đột nhiên hỏi cô: “Có muốn xuống đi dạo một chút không?”
Lâm Yên sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu: “Được ạ.” Trình Mặc dừng xe ở ven đường, sau đó xuống mở cửa cho hai người.
Lâm Yên cùng Bùi Duật Thành xuống xe.
Buổi tối yên tĩnh, dưới ánh trăng, Bùi Duật Thành cùng Lâm Yên kể với nhau chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ.
Lâm Yên hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời sao qua khe hở của những chiếc lá: “Oa, chỗ này đi dạo vào buổi tối thật tuyệt.” “Ừ.” Bùi Duật Thành vừa chậm rãi đi vừa tự nhiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ hơi se lạnh của cô.
Lâm Yên sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm lấy của mình rồi hai má lặng lẽ nóng lên.
Một cơn gió lạnh thổi tới khiến cô hơi rùng mình.
Bùi Duật Thành liếc mắt nhìn cô rồi dứt khoát kéo tay cô nhét vào trong túi áo của mình.
Cảm giác ấm áp men theo bàn tay lan đến lồng ngực, sau đó hóa thành tiếng tim đập kịch liệt...
Trong đầu cô bất giác hiện lên bảng danh sách “100 chuyện cần làm với bạn trai” mà cô tìm được ở trên mạng hôm trước.
Cô nhớ trong đó có một mục là: Mùa đông, nhét tay vào trong túi áo của đối phương.
Lúc đó cô còn cảm thấy điều này thật ngu ngốc, nhét tay vào túi áo của người khác làm gì, chẳng lẽ mình không có túi áo sao? Hiện giờ thì Lâm Yên đột nhiên có cảm giác như “mặt trời chân lý chói qua tim”.
Bùi Duật Thành liếc nhìn biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt cô, trong mắt ánh lên ý cười không dễ phát hiện.
Thế nhưng ý cười kia nhanh chóng biến mất như cách nó xuất hiện...
Đoạn đường không dài, hai người họ đi một chốc đã tới cửa biệt thự.
Lâm Yên đang định đi vào thì phát hiện Bùi Duật Thành đột nhiên dừng lại.