Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 537: Cô thích anh ta sao?




Con bà nó, điều cuối cùng phạm quy rồi! Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao con “quỷ háo sắc” này lại hiểu cô như vậy? Lâm Yên nhanh chóng gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong lòng đi, nhanh chóng nghĩ câu trả lời: “Ngài Bùi có đẹp trai, dáng người có đẹp hay có tiền đi nữa thì liên quan gì đến tao! Mày nghĩ tao là loại người chỉ nhìn mặt, nhìn dáng người với ví tiền của người khác sao? Tao không phải loại người nông cạn như thế có được không?” Nghe những lời đây chính nghĩa này của cô thì Bùi Duật Thành lập tức hỏi lại: “Thật không?” Lâm Yên: “Dĩ nhiên!”.

Trong khi Lâm Yên đang trả lời chém định chất sắt thì trong tiềm thức của cô cũng đồng thời xuất hiện một suy nghĩ: [Tao chính là người nông cạn như thế có được không! Bùi Duật Thành đẹp trai như thế, cơ thể ngon lành như thế đã thế lại còn có tiền, bạn trai thần tiên như thế thì đổ ai chịu nổi?] Bùi Duật Thành: “...

bạn trai thần tiên sao?” Lâm Yên nghe tiếng cười khẽ này lập tức sợ đến ngây người: “Con bà nó! Mày đọc được suy nghĩ của tao thật à...” “Xem ra, cô nên cảm ơn tôi...” Bùi Duật Thành nói.

Lâm Yên lập tức nói: “Cảm ơn cái đầu mày ấy! Mày biết tao bị mày hại thảm cỡ nào không hả? Mày có biết tao đã phải sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng thể nào không? Mỗi ngày tao đều ngấp nghé bên bờ vực sinh tử có được không?”

Thế nhưng trong tiềm thức của Lâm Yên lại nghĩ: [Ngày ngày ca hát nhảy múa uống rượu quá sung sướng, thi thoảng lại còn được gặp thần tượng, lúc bạn trai không phát bệnh thì tính tình cũng cực cực kì tốt, đây chính là quãng thời gian sung sướng như thần tiên.

Hình như...

đúng là cần phải cảm ơn tên này thì phải...]

Bùi Duật Thành: “Không cần khách sáo.” Lâm Yên: “!!!” Lại bị đọc suy nghĩ rồi! Lâm Yên tức đến mức thở gấp: “Tao không thèm cảm ơn mày đâu! Tự dưng có một người bạn trai từ trên trời rơi xuống như Bùi Duật Thành khiến tao sợ chết khiếp có được không?” Tiềm thức của Lâm Yên: [Chuyện tốt này sao đến phiên tạo được nhỉ?] Bùi Duật Thành: “...” Lúc này Lâm Yên muốn chết quách đi cho xong.

Bùi Duật Thành ngả người ra sofa, cảm nhận cô gái trong đầu đang cuống quýt thì đột nhiên hỏi: “Thể...

cô Lâm đã động tâm chưa?” Bùi Duật Thành đột nhiên gọi “cô Lâm” khiến cho Lâm Yên cảm thấy quái lạ, sao ngữ khí này lại quen thuộc đến thế? Lâm Yên giật thót tim, cô tuyệt đối không thể để con “quỷ háo sắc” này nắm mũi kéo đi được.

Nếu không...

cô sẽ chẳng còn một chút bí mật riêng tư nào nữa? Một giây sau, Lâm Yên vì để mình không nghĩ linh tinh nữa bèn lẩm nhẩm đọc lại một đoạn sách từng đọc trước kia: “Năm Vĩnh Hòa thứ chín, năm Quý Sửu, cuối xuân, quân thần gặp mặt ở Lan Đình...” Bùi Duật Thành: “Thật sự không thích sao?” Lâm Yên: “Ở đây núi non trùng điệp, trúc mọc tươi tốt lại có suối trong lành mát mẻ làm nổi bật mọi thứ, lấy nước làm rượu, sau đó ngồi xuống nhâm nhi.

Tuy không có tiếng đàn ca nhưng có rượu có thơ cũng đủ ngâm một khúc thơ tình...” Bùi Duật Thành: “Tất nhiên, nếu cô không muốn chịu trách nhiệm về tình cảm này cũng đành thôi.”