Quả nhiên chị dâu bị anh cả bỏ lại một mình, bị tổn thương cho nên mới chạy tới quán bar để mua say! Sau khi đi vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, dòng người huyên náo, đèn nhấp nháy lóa mắt lập tức đánh bay những suy nghĩ lung tung trong đầu Lâm Yên.
Cô vui vẻ nói: “Mau mau mau! Mau giúp tôi gọi một ly Blood Mary hay là Manhattan cũng được!” Bùi Duật Thành làm lơ yêu cầu của Lâm Yên, nói với bartender: “Một ly nước chanh.” Bartender ái ngại đáp: “Xin lỗi cô, quán bar của chúng tôi không phục vụ nước chanh.
Bùi Duật Thành nghe thể liền rút một tờ tiền mặt trong ví Bùi Vũ Đường ra đưa cho bartender, Bartender lập tức đáp: “Cô vui lòng chờ một chút, tôi sẽ cho người ra ngoài mua giúp cô.” Bùi Vũ Đường nhìn ví tiền bị cướp của mình: “Tiền của tôi.” Bùi Duật Thành liếc xéo cậu ta một cái, Bùi Vũ Đường lập tức đổi giọng: “Không sao cả không sao cả, ba, tiền của con chính là tiền của ba, ba cứ xài thoải mái!” Lâm Yên có rượu biến thành nước chanh: “...” Có lầm không vậy, đến quán bar để uống nước chanh? “Tôi nói rồi, cơ thể này không phải của một mình cô.” Bùi Duật Thành rù rì đáp.
Lâm Yên càng nghe càng tức: “Mày chiếm đoạt cơ thể của tao mà còn được nước làm tới như vậy à?” Bùi Duật Thành: “Đừng náo loạn” Bùi Vũ Đường đang đau lòng nhìn mấy đồng tiền lẻ còn sót lại của mình, lại đột nhiên nghe thấy “Lâm Yên” nói một câu không đầu không đuôi như vậy thì hơi ngơ ngác: “Chị dâu, chị vừa mới nói gì thế?” Bùi Duật Thành: “Không nói chuyện với cậu.”
Bùi Vũ Đường: “...” Nhưng ở đây làm gì còn ai khác.
Thật kỳ lạ, rõ ràng ở đây chỉ có một mình chị dâu, anh cả không có mặt mà cậu ta vẫn có cảm giác mình là một cái bóng đèn công suất lớn? Bartender nhanh chóng bưng một cốc nước chanh tới cho Bùi Duật Thành.
Ngồi trong quán bar ồn ào điên cuồng, trước mặt lại là một cốc nước chanh, không uống rượu cũng không nhảy, một Lâm Yên lẻ loi như vậy vừa nhìn đã thấy không phù hợp.
Ngay cả Bùi Vũ Đường cũng không hiểu: “Chị dâu...
chị...
rốt cuộc chị đến quán bar để làm gì vậy?” Lúc đầu cậu ta còn lo lắng chị dâu đến đây sẽ chơi tới bến, nhưng không ngờ kết quả lại là một cảnh tượng kỳ cục thế này.
Cùng lúc đó, Lâm Yên cũng đang phỉ nhổ: “Đúng thế! Mày tới quán bar để làm cái gì thế hả? Không nhảy cũng không uống rượu, ngồi đổ ra không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm tia trai đẹp.” Bùi Duật Thành nheo mắt lại: “Cô muốn tỉa trai?” Lâm Yên: “Sao...
sao tao lại không được tia?“.
Bùi Duật Thành không nói gì, chỉ lấy di động của Lâm Yên ra, sau đó mở danh bạ tìm tới số di động của mình.
Lâm Yên thấy đối phương tìm số của Bùi Duật Thành thì hoảng sợ trong nháy mắt: “Mày...
mày...
mày định làm cái gì?” Bùi Duật Thành: “Nói cho bạn trai của cô biết cô đang làm cái gì thôi.” Lâm Yên: “Mọe nó! Mày quá đáng lắm rồi đấy, dám uy hiếp tao!” Tuy cô nói năng rất hùng hồn, thế nhưng nếu để Bùi Duật Thành biết tối muộn rồi mà cô còn chạy đi nhảy nhót tỉa trai thì liệu cô có còn giữ nổi cái mạng này nữa không? Bùi Duật Thành khẽ nhướng mày lên: “Sợ anh ta đến vậy sao?” Lâm Yên đang định tiếp tục lên án thì đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen đi tới bên cạnh cô.
Trong tay anh ta cầm một ly cocktail Agave, anh ta mỉm cười nói Lâm Yên: “Cô gái, cô đi một mình sao?”