Chẳng qua là chị muốn tẩy rửa cho mình thôi.” Lâm Yên: “Ồ...” Chị, thật xin lỗi chị...
Lâm Yên cúp điện thoại, sau đó nằm bẹp xuống ghế sofa.
Uông Cảnh Dương cũng nghe được toàn bộ câu chuyện, đồng tình vỗ vai Lâm Yên: “Có thể làm được đến mức bị toàn bộ fan nữ của giới giải trí đuổi giết thì bà chính là người đầu tiên trong lịch sử! Tôi chẳng biết nên nói gì thế nên chỉ có thể...
chúc bà may mắn!”.
Chẳng biết Lâm Yên nghĩ tới cái gì mà đột nhiên đứng lên nhìn chằm chằm Uông Cảnh Dương: “Đừng chỉ có chúc tôi may mắn! Tôi có chuyện cần ông giúp tôi đây!” “Giúp gì?” “Bây giờ tôi chắc chắn là không thể ra ngoài được rồi, làm phiền ông mua giúp tôi ít đồ!” “Nếu bà cần đồ dùng hằng ngày gì đó thì tôi giúp bà đi mua là được! Cần gì phải nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ đó?” Uông Cảnh Dương xoa xoa hai cánh tay của mình.
Lâm Yên lắc đầu: “Không, không phải, không phải đồ dùng hằng ngày! Tôi cần...
cần một cây kiếm gỗ đào, tiền đồng, gương bát quái...
À đúng rồi, còn cả tỏi nữa, tôi cũng có thể có tác dụng...” Sắc mặt của Uông Cảnh Dương lúc này thật khó có thể hình dung, cậu đưa tay sờ trán Lâm Yên một hồi: “Bà bị làm sao đây? Bị kích thích đến hỏng đầu rồi à?” Lâm Yên đẩy tay Uông Cảnh Dương ra: “Aiz, đừng có quan tâm! Mau mau kiếm mấy thứ kia giúp tôi đi, tôi cần dùng.” Uông Cảnh Dương: “...”
Ngoại trừ những thứ này, Lâm Yên còn liệt kê một danh sách thật dài đủ loại đồ vật.
Uống Cảnh Dương xem xong, cứng đờ khóe miệng: “Bà muốn những cái này làm gì? Định lập đàn cầu thần linh tại nhà đấy à?” Lâm Yên quăng cho cậu ta một cái trừng mắt: “Vớ vẩn! Tôi là loại người mê tín dị đoan như vậy sao? Tôi vẫn luôn đặt niềm tin vững chắc vào khoa học! Được rồi, nhớ mua thêm mấy cân tỏi!” Uông Cảnh Dương: “...” “Mau đi đi! Mấy thứ này đều là...
đạo cụ tôi cần để đóng phim! Cần gấp!” Lâm Yên thúc giục.
“Tôi phải đi đâu để mua cho bà mấy thứ đồ này hả...” Uông Cảnh Dương hết cách, chỉ có thể đi mua đồ giúp cô.
Sau khi Uông Cảnh Dương rời đi, Lâm Yên lối sách chuyên ngành về diễn xuất ra ôn luyện.
Những lý thuyết này cô đã hiểu được gần hết, chỉ cần thực hành nữa là được.
Trước đây, cô bị Lâm Thư Nhã và Hàn Dật Hiên làm cho lầm đường lạc lối, quá để ý đến sự nổi tiếng mà bỏ quên điều cơ bản của một diễn viên cần có, đó là kỹ năng diễn và thực lực.
Với tình cảnh như ngày hôm nay, nếu cô có thực lực, có tác phẩm thật sự chứ không phải một đống phim thối nát thì cũng sẽ không khó khăn đến mức này.
Sự nổi tiếng hư vô dễ đạt được cũng sẽ dễ biến mất.
Cũng may diễn không khó như cô tưởng tượng, lúc đầu còn có chút trúc trắc nhưng sau khi tìm được cảm giác thì càng ngày càng thuận lợi.
Vậy nên, giờ chỉ còn thiếu những đoạn video ở chỗ Bùi Vũ Đường nữa mà thôi.