Trên trán cô có một cảm giác mềm mại, lành lạnh man mát chạm vào...
Một nụ hôn nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ lướt qua trán Lâm Yên, giọng nói lạnh lùng hơi khàn của người đàn ông mang theo sức hấp dẫn mê người vang lên bên tai cô: “Chào buổi trưa, cô Lâm.”
Giây phút này, đại não của Lâm Yên nổ “oành” một tiếng như bắn pháo hoa.
Có lẽ vì đặc tính nghề đua xe nên đa phần thời gian cố đều tiếp xúc với cánh đàn ông, với máy móc, dầu máy nên thời gian dài cổ hơi vô cảm với đàn ông, tự động coi những người đàn ông xung quanh thành những người anh em của mình.
Ví dụ như Uông Cảnh Dương, cô chưa bao giờ nhìn nhận cậu ta như một người đàn ông.
Cho dù là Bùi Nam Nhứ thì tình cảm của cô đối với anh ta cũng chỉ đơn thuần là sùng bái và kính ngưỡng.
Hàn Dật Hiên trước kia cũng hay oán giận cô chẳng giống con gái, không có tình thú, cũng không biết lãng mạn.
Mấy năm nay cô cũng đã gặp qua đủ loại trai đẹp, thế nhưng đây là lần đầu tiên có một người đàn ông có thể khiến trái tim sắt thép của cô nhảy loạn lên như một thiếu nữ mười tám tuổi! Lúc này, trong đôi mắt còn đang lim dim một cách lười biếng đang phản chiếu lại gương mặt đỏ bừng của cô.
Trong đầu Lâm Yên đột nhiên nứt ra một cái khe, lộ ra một cảm giác kỳ lạ.
Hơi thở này...
tại sao lại quen thuộc như vậy? Quen thuộc giống như...
cô đã quen biết người này từ rất lâu...
rất rất lâu...
Lâm Yên thất thần thật lâu, sau đó cô đột nhiên nhận ra mình vẫn còn nằm trong lòng người ta.
Mà Bùi Duật Thành vẫn kiên nhẫn duy trì tư thế này từ đầu đến cuối, một tay của anh nhẹ nhàng đỡ lấy eo của cô để cô không ngã xuống.
Bàn tay đặt ở eo cô nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt mềm như thể đang an ủi một chú thỏ nhỏ bị sợ hãi.
Lâm Yên có cảm giác như thể nơi yếu ớt của mình đang bị anh cầm trong tay, thế nhưng cô lại cam tâm tình nguyện cũng như hoàn toàn ý lại vào đối phương.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Yên lại lắc mạnh đầu, cố gắng lấy lại tỉnh táo.
Bịch! Lâm Yến mạnh mẽ lăn người một cái, rồi rơi thẳng xuống dưới sofa, sau đó nhanh chóng phủi mông đứng lên.
Xong xuôi, cô lập tức quỳ xuống trước sofa thỉnh tội: “Tổng giám đốc Bùi, xin...
xin lỗi...” Lần này cô lại dùng lý do gì đây? Đại não Lâm Yên nhanh chóng hoạt động.
“Thật ra chuyện là thế này...” “Là bởi vì...
bởi vì...” “Đúng rồi! Là vì Bùi Vũ Đường!” “Là cậu ấy gửi tin nhắn bảo tôi tới tìm cậu ấy! Là cậu ấy nói cậu ấy đang ở đây, còn đưa mật khẩu vào nhà cho tôi nữa!” Lâm Yên càng nói càng trơn tru, “Kết quả...
kết quả lúc tôi tới đây không cẩn thận lại bị vấp ngã, không ngờ lại ngã vào người của Tổng giám đốc Bùi, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ trưa của ngài!” Bùi Duật Thành chậm rãi ngồi dậy, trên mặt có vài phần tán thưởng: “Có tiến bộ.” Lâm Yên chớp mắt: “Hả?” Có tiến bộ cái gì? “Lý do lần này rất có logic.” Bùi Duật Thành đánh giá.
Lâm Yên: “...”.
A hu hu hu, quả nhiên là vẫn không tin cô! Cô thật sự khổ quá đi mà!