Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 67: Đ y là người bạn trai thần tiên nào




Lại cái gì nữa đây? Cô không muốn chờ! Ai mà biết lại chờ thêm một lúc nữa thì chuyện gì sẽ kéo đến? Vừa rồi tùy tiện nói mấy câu đã thành đôi, nếu nói thêm mấy câu nữa chẳng phải sẽ chạy đến Cục Dân chính lấy giấy đăng kí kết hôn luôn sao? Không còn cách nào khác, Lâm Yên chỉ có thể đứng cứng người tại chỗ, không nhúc nhích.

Bùi Duật Thành đứng dậy khỏi ghế, sau đó cúi người xuống bên cạnh cô, chạm vào bắp chân của cô.

Lâm Yên: “...!!!” Trong nháy mắt ngón tay của anh chạm vào chân cô, tuy cách một lớp vải nhưng vẫn đủ để khiến cô giật mình.

Tình huống gì đây? Tiếp theo đó, giọng nói lạnh lùng trong trẻo mang theo vài phần xa cách vang lên: “Chân có tên không?” Lúc này Lâm Yên mới phát hiện, do cô ngồi quỳ quá lâu nên chân của cô đang tê rần, chỉ cần hơi cử động một chút đã thấy đau nhói.

Chính bản thân cô còn chưa phát hiện, vậy mà Bùi Duật Thành đã nhận ra...

Anh nói rồi xắn tay áo lên, ngồi khuỵu một chân xuống ngồi nửa quỳ bên cạnh cô, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp cái chân bị tê.

Bùi Duật Thành dùng lực rất vừa phải, tuy lúc đầu hơi tê dại nhưng cảm giác đau đớn rất nhanh đã biến mất.

Bùi Duật Thành là ai chứ, là một nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trong bản tin tài chính trên tivi, là nhân vật so với Bùi Nam Nhứ còn xa xôi hơn mấy hệ tinh hà...

Một người như vậy mà lúc này lại đang khom lưng, nửa quỳ trước mặt cô.

Vừa đẹp trai vừa có tiền lại dịu dàng biết chăm sóc! Đây là bạn trai thần tiên hay sao? Trong một cái chớp mắt này, Lâm Yên đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ là, có vì người trước mắt mà táng gia bại sản cũng đáng.

Lâm Yên lập tức lắc đầu đánh bay suy nghĩ này đi: “Khụ, được rồi ạ...

cảm ơn cảm ơn...” Suy nghĩ “táng gia bại sản” vừa rồi khiến chuông cảnh cáo trong lòng Lâm Yên kêu vang, cô vội vàng chào tạm biệt rồi chạy đi như bị lửa đốt mông, “Tôi...

tôi đi trước đây...” Nói xong, Lâm Yên chạy biến khỏi biệt thự.

Sau khi cô rời đi không lâu, Bùi Duật Thành đi vào phòng ngủ thay sang một cái áo sơ mi trắng khác, để mở mấy cúc áo phía trên.

Sau đó, anh ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc.

Sau làn khói mong manh lượn lờ, đôi mắt của người đàn ông sâu như biển cả không thể thấy đáy.

Dường như anh đang lâm vào trầm tư, bởi vì hồi lâu vẫn không thấy anh nhúc nhích, ngay cả điếu thuốc trong tay đã cháy hết cũng không hề phát hiện.

Không biết đã qua bao lâu, anh bấm đầu thuốc lá rồi mở ngăn kéo đầu tiên ở tủ bên cạnh, sau đó lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ.

Trên bìa sổ viết “Giấy kết hôn”.

Anh nhẹ nhàng lật ra, bên trong giấy chứng nhận có dán một tấm ảnh.

Người đàn ông trong tấm ảnh đang nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy trên gương mặt lạnh lùng.

Còn cô gái đứng bên cạnh người đàn ông có đôi mắt sáng lấp lánh như sao, nụ cười tươi như hoa...